Nhà thơ Anh Vũ (Nguyễn Công Ứng)

Nhà thơ Anh Vũ (Nguyễn Công Ứng) – Thi sĩ đất nung hiểu rất rõ nhân tình thế thái

Nhà thơ Anh Vũ tên thật là Nguyễn Công Ứng, ông còn có bút danh là Việt Tâm. Ông được cho là một nhà thơ “kỳ quặc” vì cách sống của ông có phần khó hiểu. Là một người chất phác, nhưng khi tiếp xúc với ông ta sẽ thấy được ông là một người trải đời, tự học và đọc rất nhiều. Những vần thơ của ông, đậm chất dân dã, gần gũi và vô cùng giản dị.

xem thêm…

Nhà thơ Anh Vũ tên thật là Nguyễn Công Ứng, ông còn có bút danh là Việt Tâm. Ông được cho là một nhà thơ “kỳ quặc” vì cách sống của ông có phần khó hiểu. Là một người chất phác, nhưng khi tiếp xúc với ông ta sẽ thấy được ông là một người trải đời, tự học và đọc rất nhiều. Những vần thơ của ông, đậm chất dân dã, gần gũi và vô cùng giản dị.

Nội Dung

Cây khế cuối vườn hoa tím lâm tâm
Thu chưa đến cành hồng còn dấu quả
Sen nở cánh sáng mặt đầm mùa hạ
Bưởi vấn vương hương quyện quanh nhà

Cây chuối cây cam gốc mít cây na
Lá bàng lợp góc sân trường tuổi nhỏ
Anh ngắt tặng em một chùm hoa phượng đỏ
Sắc nguyên lành biết nói chuyện riêng tư

Mỗi nhành hoa cây lá mỗi mùa
Thành kỷ niệm cho đôi người thương mến
Trăm thứ cây chỉ một cây người người thường đến
Đa đầu làng mát rợp lóng quê hương

Nhà thơ Anh Vũ (Nguyễn Công Ứng)

Con Sẻ xù lô lo con Vạc đầm sương
Rối rít Cả Cương, Chào Mào Di Đá
Mùa trái chín kênh kênh về nhặt quả
Trâu trong lòng nhai cỏ gốc đa xanh.

Cây đa đầu làng dầu chỉ của em anh
Cái buổi ban đầu trăng chờ trăng đợi
Ơi cây đa đêm rễ trên cành làm tuổi
Lá rì rào vẫn hát khúc mùa xuân.

Đỡ chặng đường dài ai chẳng dừng chân
Lúa nặng nắng vàng đôi vai đón gió
Bầu bạn cùng cây là bầy trẻ nhỏ
Nhớ những ngày tan học nhặt búp đa

Soi mặt vào cây là những người già
Máu người chết kết hoa sao tỏa sáng
Đa chói ngời bóng hình người cộng sản
Buổi giặc càn bốn anh ngã nơi đây

Con Chìa Vôi làm tổ trên cây
Ve lột vỏ, Sáo ra ràng tập hót
Người trong làng lấy cây làm hẹn ước
Cây đa là nút lạt buộc yêu thương

Mấy lớp gái trai khoác súng lên đường
Tíu tít làng thôn mắt chào tay vẫy
Ngã ba đường làng cây đa đứng mãi
Giục giã người đi, chờ đón ngày về…

Nghe rào rào gió nổi khắp làng quê.

Ngọn gió lồng tựa con ngựa hoang
Vào rừng bạch đàn, hiền như đứa bé
Khắp mặt đồi dăng đầy tiếng trẻ
Chơi với rừng chân chạy rộng tênh

Những ngả đường lên cao thênh thênh
Đi trong cây thấy thừa mũ nón
Mưa dạt trên đầu mưa cũng mỏng
Cái nắng nồng thành nắng xanh veo

Ở nhành nào cũng có tiếng chim kêu
Tìm mãi chỉ thấy toàn những lá
Hàng sóng hàng, cây làm đội ngũ
Gần các em cây cũng hay đùa.

Nhà thơ Anh Vũ (Nguyễn Công Ứng)

Như bạn bầu rù rì sớm trưa
Bao bầy Ong cánh bay mải miết
Chưa mùa hoa đã nghe phảng phất
Cọng lá nào cũng có mùi thơm

Nhà mẫu giáo trên đồi đầu thôn
Xưa tổ trồng cây suốt ngày khóa cửa
Những vòng cây xoè ra từ đó
Đất mát mềm dưới bước cây đi

Cô mẫu giáo chớp chớp hàng mi
Kể chuyện rừng cây đang mọc tiếp
Các em ríu ran tìm chào cô bác
Ngỡ ai trong rừng cũng là người trồng cây…

Mải kiếm mười năm chờ dẹp giặc
Khi no nước uống hiểu cơm ăn…
Lồng lộng cờ sao trời Độc lập
Tiếng hồn Nguyễn Trãi gặp tri âm.

Đừng kể những ngày đường theo suối
Lau lách mùa thu vượt mặt đi
Hướng lên trường mở xe bon tới
Bốn thước băng băng rộng lối về

Này dốc, này đèo, con suối qua.
Hai mươi cây số đường xông pha
Non Tá. Đồng Quăn rồi suối Thuốc
Đường dài đo với sức dân ta

Năm dân tộc là năm anh em
Khi đá kiên gan, lúc lạt mềm
Chủ tịch người Dao lo hõm mắt
Nào chòong, nào cuốc, nào xà beng

Mở con đường giao thông nhân dân
Khoai sắn ngô nương cùng quây quần
Mịt mờ ngày lạnh hơi sương xuống
Lửa bếp hồng tươi reo ý xuân

Cởi địu cho con đi nhà trẻ
Áo chàm rực rỡ sắc hoa thêm
Leng keng vòng bạc cây ào đổ
Bạt núi san rừng đường thương yêu

Ù ì thớt cối thôi buồn nữa
Rộn rã xe lăn đã gọi rồi
Vòng bánh quay tròn theo nắng toả
Suối Thuốc đường lên thấy mặt trời…

I

Quay lưng lại mùa đông
Lá bàng đang trở biếc
Con đường lên phía trước
Đi từ thuở ấu thơ
Chẳng ai nhớ ngày xưa
Bao nhiêu chân trời gọi
Dáng hồng trên mây nổi
Hát từ chiến trường nào
Gió nam về xôn xao
Ấm như anh đồng chí
Trường Sơn còn xa thế
Ta hành quân hành quân
Náo nức đôi bàn chân
Đổ bóng về phía trước

II

Lá lại kỳ thắm lộc
Nghe rừng núi chuyển mùa
Con chim ngày say hót
Như thoáng chuyện ngày xưa
Có phải từ căm thù
Ta hiểu ra lũ giặc
Một mố cầu hẫng nhịp
Một mái trường tro bay
Con tàu chưa tới đích
Khói giục giữa trời mây
Ôi hôm nay hôm nay
Ta hiểu thêm lũ giặc
Phải đâu một hố bom
Phải đâu đôi vết đạn
Ta hiểu bằng thịt xương
Cái đích ta phải bắn
Tận thắm sâu tâm hồn
Nơi đáy lòng đáy mắt
Trong hơi thở máu dồn
Ta nhìn ra lũ giặc

Nhà thơ Anh Vũ (Nguyễn Công Ứng)

III

Chân quê lâu không nhắc
Sao bỗng chốc hiện về
Ôi cái phút gặp thù
Sao lòng thanh thản lạ
Như từng điệu dân ca
Ngâm nga trên chòm lá
Như hơi mưa êm ả
Mát phố dài quê hương
Ta lại nhớ lại thương
Quả bàng đang độ chín
Con đường ra xóm Giếng
Núi Cô Tiên xa vời
Mùa hè sắc đỏ ngời
Tuổi thơ về leo khế
Bánh đa quà của mẹ
To hơn cả vầng trăng
Cánh mỏng con chuồn chuồn
Cũng đập vào nỗi nhớ
Họng súng ta nhìn thù
Bằng tương lại quá khứ
Ta hiểu ra chúng nó
Bằng bao nhiêu yêu thương

IV

Vì có một mùa đông
Lá bàng đang trổ biếc
Vì đường lên phía trước
Đi từ tuổi ấu thơ
Vì cây trước nhà ta
Đứng trong cây bè bạn
Vì khi thành kỷ niệm
Những câu chuyện ngày xưa
Cũng cùng ta xông trận
Chung chiến tuyến diệt thù.

Kỉ niệm thuỷ thủ

Tôi ngồi trên boong tàu
Con tàu hiền đến thế
Tiếng máy tiếng nước vỗ
Bọt trắng đùa lăn tăn
Dòng sông
Bờ bãi
Vạt đay xanh
Đám mía lao xao, mật vàng tới vỏ
Chim áo nâu chíp chíu bãi cỏ
Một đàn cò
Trời trắng nõn mây bông…

Nhà thơ Anh Vũ (Nguyễn Công Ứng)

Không, tôi không thể hình dung
Dòng sông này là chiến trường là mặt trận
Nhưng người thuỷ thủ bên tôi trầm lặng
Chính anh là chiến sĩ phá bom
Với hơi thở sâu đắm
Dáng người chắc nịch
Với giọng nói như đang đóng cột
Dẫn tôi về kỷ niệm dòng sông
Anh cũng có một dòng sông quen
Bên đá vẫy vùng tuổi nhỏ
Con Trâu bơi hếch mũi lên nghé ọ
Trẻ reo cười thuyền giấy lênh đênh
Anh cũng có một dòng sông quen
Buồm một buồm đôi
Bè nứa dung dăng bếp nhà chài sáng lửa
Những lạch những luồng những bến những cửa
Đoàn sà lan như kho hàng ngược xuôi
Anh cũng không quen bom từ trường thủy lôi
Mặt quân giặc chẳng nhìn thấy nó
Nghe rền qua máy bay thù gầm rú
Cả dòng sông bỗng xa lạ cách vời
Sóng lưỡi búa vô hồi
Trưa báo động đôi bờ trắng nắng
Súng phòng không vang vọng
Vệt tên lửa màu da cam
Chấm dù xa nhũng nhẵng…

Sóng ào ạt sóng
Ào ạt lòng anh
Khi những cây buồm hạ xuống
Người gò lưng kẻo thuyền tìm đường
Khi tiếng máy âm âm
Con tàu không muốn dừng lại ..
Tôi tự đặt vào giây phút ấy
Tìm trong mình câu trả lời của anh.
Chớp sáng lòng tôi đống đá đống than
Những hạt muối mồ hôi người đồng biển
Chờ xuống bến, ngược nguồn
Những thùng những hòm cần gửi tới tiền phương
Những chiếu những đay cần ra Hải cảng…

Chẳng biết lòng anh có cùng chớp sáng
Bao điều thôi thúc như tôi
Nhưng nhận lệnh rồi
Con tàu rồ lên, nắp máy boong rung bần bật
Con tàu với anh gắn chặt
Như tay như chân
Như một phần thân thể
Mặt nước lập lờ bãi bom trước đó
Con tàu cùng anh lao vào
Con tàu nghiêng chao
Bom nổ
Bom nổ đằng trước đằng sau
Bom nổ bên phải bên trái
Phút đầu tiên nghe tiếng nổ ấy
Anh mỉm cười bình tĩnh nhìn xa
Đã đi qua đi qua
Nhưng bom từ trường
Thủy lôi
Bom cháy
Bom giặc thả có bao nhiêu loại
Anh nhận ra trong tiếng nổ quanh tàu.

Ơi bay cò trắng
Ơi đàn chim áo nâu
Bến đá
Đò nan
Gỗ bè
Buồm vải
Tâm tình anh ngoài lại
Cho mũi tàu xé sóng bãi bom
Phá tan cái chết rập rình
Phá tan vòng vây lặng câm của giặc
Sông cứ dựng lên tung lên bao nhiêu cột nước
Vòng lái anh giữ chắc con tàu.

Vẫn con tàu
Tôi ngồi trên boong mũi
Và người thủy thủ ấy
Sau bao lần đi vào bãi bom bãi chết
Mở luồng thông lạch
Sông Đường, sông Cầu, sông Lục, Sông Thương
Lại ngồi bên tôi trầm ngâm
Mắt nheo nheo nhìn ra dòng sông quen
Gió lên buồm đôi buồm một.

Nhà thơ Anh Vũ (Nguyễn Công Ứng)

Thôi chẳng nhắc những ngày sơ tán
Dốc lên bụi đỏ lưng đồi
Thăm thẳm trời xanh giờ báo động
Mái lá Mẹ già nghiêng nắng soi.

Ngỡ như tất ca qua rồi
Vẫn còn nguyên đấy
Đất cũ Hoàng Hoa ngày trở lại
Sóng hoa, tung dẻ dẫn mình đi
Dấu vết cụ Đề
Luống cày xô lên thơm hăng dầu máy
Dấu vết cụ Đề
Đồng ngăn ngắt lúa thì con gái
Tiếng chim rừng trước cửa bình minh
Dấu vết cụ Đề
Khi như Tam Đảo xa xanh
Khi gần gặn đượm nồng
Như Vệt mồ hôi loang áo người nông dân trên được mạ.
Và đâu đó nữa
Như tay chính lòng mình
Dấu vết cụ Đề
Cày xới nảy sinh
Thì cho được đằm trong mạch đất
Nước hồ Cầu loáng dòng mương
Thì cho được mỡ theo nền đất
Làng mới Ngọc Vân qui hoạch ruộng đồng

Nhà thơ Anh Vũ (Nguyễn Công Ứng)

Thì cho được tơi cùng hạt đất
Luống lạc Ngọc Nham đội gốc mùa xuân
Cho được qua lửa hoàn nguyên
Chín hồng kiêu gạch
Cho được bồi hồi reo hát
Nhựa đất căng lộc biếc đầu cành

Để thành cây xanh
Để thành rừng xanh
Vó ngựa giòn vang tiếng mài dao mối thù bên suối
Những ngày tụ hội
Nhắc lại cùng nhau
Làng sậy làng Hả
Dốc Đanh, Yên Lý. Dòng Điều…

Để ngun ngút rừng rậm khe sâu
Tươi vệt bánh xe in trên đường mới
Tay trẻ xòe ra vết mực khai trường…

Hơi thở kháng chiến phà qua mặt
Hừng hực Hồng binh… Diệt phát xít…
Bài hát quen rồi càng say mê
Cái thở hồn nhiên ra giết giặc
Gọi lên một tiếng đi là đi
Giã nhà giã xóm nhẹ như bấc
Vì nước hy sinh sá ngại gì…

Con mắt kháng chiến nhìn trong trẻo
Rập khúc quân hành tình lúa khoai
Tê tê gió thốc mưa bay chéo
Ổ rơm vàng sóng đông dài

Bước chân kháng chiến bao giờ mỏi
Nụ cười chín năm càng rộng rãi…
Thuộc rồi lẩm nhẩm hát theo ngay
Ngỡ như tay mình được nắm tay.

Bàn tay kháng chiến đằm như đất
Mũ nan khô lá ngút đường xa
Súng ấp bờ vai trấn thủ bạc
Lập lòe lửa đuốc vệt sương pha

Đò đợi đấy sào đêm hậu địch
Dân công ngược hướng câu hò qua
Đánh xong Đông Bắc lên Tây Bắc
Lô Thao cầm réo thác sông Đà…

Câu ca mọc cảnh trong gian khổ
Năm tháng rung vang lời nước non…
Đâu của riêng mình mà hát nhỏ
Nhịp bốc chung vào đồng ca luôn

Anh hát tôi hát cùng em hát
Nối tiếp thế hệ lòng yêu thương…
Lắc thắc ngoài trời, mưa muốn ngớt
Bốn phía ngân nga mạch suối nguồn!

Nhà thơ Anh Vũ (Nguyễn Công Ứng)

1980

Nhắm mắt càng thấy rõ em
Tiếng hát dội lòng đến thế
Nao nao yếm nào dải lụa
Yếm nào bắc cầu nhau sang
Khuôn ngực đã đầy những trăng
Mặt nghiêng môi trầu cắn chỉ
Mấp mỏm bước về bước ở
Bước nào gửi mắt cho anh
Mắt ơi đã dài như sông
Sao mắt còn sâu không đáy
Anh ngồi trong êm ả ấy
Ngồi trong chèo lái không bờ
Anh ngồi trong dông bão ấy
Ngồi trong khoang nhạc khoang thơ
Đồng trắng con đò ngày xưa
Chỉ còn thương trong khúc hát
Sóng xanh lúa đồng đang thực
Mặt người… Quan họ người ơi.

Nơi đại ngàn nung đúc nắng Trường Sơn
Sấm bể đông dội vào giấc ngủ
Nơi gió Lào phập phồng áo lửa
Từng rừng hoa làm cơn lũ mùa xuân

Nơi ngực trái căng lên như một cánh cung
Người cơn gái là hoa Pơ-lan sắc thắm
Nơi người già tâm tư vầng trán
Nơi kẻ thủ vào không có đường ra

Chúng ta mềm nhưng mềm như ngọn lửa
Nung cháy kẻ thù trên ráng đỏ của ta
Chúng ta ngọt, ngọt như nước Krông-pha
Vẫn biết đếm ngày vùi thây quân giặc

Tiếng chiêng đồng đục trầm giọng hát
Đàn Tơ rưng giục giã không thôi
Một ngọn cỏ cũng như dầm thuốc độc
Hẹn thù này giết hết chúng cũng không nguôi

Nhà thơ Anh Vũ (Nguyễn Công Ứng)

Ôi Ê-đê, Ba-na, Gia-lai
Ôi những người anh suốt mười năm đắp lá
Tay Đam San đã thổi bừng ngọn lửa
Sao nghĩ suy về đậu trên cờ

Nơi ngọn lửa thiêng liêng thiêu rụi bốt đồn thù

Lửa chiến thắng đốt nóng mặt trời nhiệt đới
Nơi đất dựng những bình minh đỏ cháy
Ta gọi trăm lần: Tây Nguyên! Tây Nguyên!

Cánh chim vàng qua mau
Trời thu lơ lửng rộng
Rạ xuân vừa đánh đống
Lúa mùa đã bén chân
Tháng bảy cơn bão gần
Đồng xanh rì ngả gió
Ruộng ba giăng lổ đổ
Rơi rớt mưa đón đòng
Ráng đỏ loáng triền sông
Sóng sủi ngầu bọt nước
Chân chưa bong bùn đất
Tháng tám đã bước sang
Cơn heo may rải đồng
Chuối vườn xao xác lá
Trống Ếch rung khắp ngõ
Bưởi vàng vừa tròn trăng
Sóng sánh bát chè xanh
Hơi nước còn vấn vít
Đã tháng chín trước mặt
Chuyện hợp nhất bàn qua
Sân kho chưa se nề
Ô bị đầu tra vội
Đã ro ro khắp lối
Dăng dăng xe xuống đồng
Chim gù trưa mênh mông
Lúa sớm vừa thêm chuyến
Ngày trông chừng đã ngắn
Thu níu sang tháng mười
Nắng hanh vàng lịm mật
Nắng đã xuống tự trời
Chim béo mòn hạt thóc
Hay nắng lên từ đất
Cánh mùa thu qua mau
Mà đồng lúa ngọt ngào
Hương thu đầy trong gió.

Em ở đã năm năm
Tôi đến có một ngày
Mà những cây cây cây
Cả ba bề đá chắn
Hơi núi lên thì mỏng
Cơn mưa xuống thì dày
Nắng táp tia lửa bỏng
Gió bấc rụng ngón tay

Bởi chỉ có một ngày
Tôi thương em sao đủ
Tóc ngang vai xa Mẹ
Nhớ ơi dáng đồng bằng
Nội cỏ tươi rởn gió
Rơm vàng mùa đêm trăng
Cho thành tháng thành năm
Phải đếm từng phút một
Góp gom xây xí nghiệp
Phải từ móng mà nên
Hiểu sao đủ về em
Buổi phát rừng dựng lán
Dẫn nước về mở ruộng
Làm bề giống ao ươm
Cạnh sắc viên gạch hồng
Rớm máu tay con gái
Cộm chai chừng rắn lại
Cán cuốc bóng mồ hôi

Chuyện chẳng hé một lời
Tôi thương em sao đủ
Sách học ngần âý chữ
Công việc ngổn ngang nhiều
Quy trình gây giống cá
Ghi gì điều đó đâu
Cột cỏ nhặt phân Trâu
Làm mồi nuôi cá lớn
Cô trung cấp thủy sản
Đi khắp bụi cùng bờ
Cái quang xảo thô sơ
Bên vai tròn gánh nặng

Nhà thơ Anh Vũ (Nguyễn Công Ứng)

Em cuời, đôi mắt lắng
Nào đâu là ưu tư
Sao tôi cứ mơ hồ
Thương quý nhau đến thế

Khó khăn chưa san sẻ
Tôi hiểu gì niềm vui
Trứng chín mềm bụng cá
Đám cá bột nổi trôi
Cá hương liếc bạc vụn
Sóng sánh thùng cá giống
Thả cùng mênh mông ơi…

Bao đàn Mè, đàn Trắm
Rộng lòng nước ngược xuôi
Tiếng quẫy sặc mật sóng
Tôi hiểu gì em đâu
Tôi đến có một ngày
Em năm năm vất vả
Nỗi thương vương nỗi nhớ
Một ngày tôi năm năm.

Nước bao giờ cạn kênh Long Phú
Dòng đỏ phù sa bọt đỏ tươi
Gió reo đôi bờ nhịp cầu gỗ
Giải phóng cờ bay nắng dựng trời
Quê Nam quê Bắc quê chung cả
Chân sáo đến trường tiếng hát vui
Dòng đỏ phù sa dòng lịch sử
Này máng này kênh giữa cuộc đời…

Những vùng hạn hán quanh năm ấy
Lúa leo pheo làng xóm leo pheo
Tre không đủ ngọn, vàng như cháy
Bụi xoáy mờ trong cánh đồng chiều
Núi trọc Nham Biền chim trở lại
Chung tay hợp tác lúa vàng thơm
Đồi sỏi khói bay cơm gạo mới
Đầu môi càng mặn nghĩa quê hương
Quê hương một nửa đau trong kia
Đi trước về sau đã hẹn thề
Máu xối dầm dầm miền cát trắng
Than đỏ lòng tro âm ỉ khuya
Bãi bờ giặc đốt ghìm căm hận
Mía cứ tủa măng đón gió về
Măng mía đang chồi như mác nhọn
Mắt lửa bừng lên giữ xóm quê

Nửa xóm quê ta vào chiến dịch
Cuốc xẻng xà beng xe núi đồi
Những mỏm đầu trâu trơ đá hộc
Ta bạt ta đi biết sức người
Rồi trăm xe đất nghìn xe đất
Vực sâu hố lớn lấp đầy thôi
Những đâu Long Phú nhiều kênh rạch
Nắng loáng nơi này mặt mồ hôi

Vừa thoáng miếng cơm và trong mưa
Giọt nước lăn qua cổ họng khô
Vừa thoáng âm âm giờ báo động
Cao vút dài đưa một giọng hò
Mà đã dòng kênh dòng nước chảy
Đã khoai đã lạc thóc ba mùa
Trẻ lội đã quen dòng kênh ấy
Đã cây xanh gió hởi lòng chưa!

Nhà thơ Anh Vũ (Nguyễn Công Ứng)

Như đa nghìn xưa cùng lịch sử
Những xóm Ao Sau, đồng Cửa Đình
Ta gọi kênh này kênh Long Phú
Bên hồ Cần Giuộc rừng Lộc Ninh
Những tên thương mến nên tình nghĩa
Đã nhập thịt xương với đất mình
Máu đỏ phù sa tươi thắm thế
Những dòng kênh nối những dòng kênh

Ta vỗ mạn thuyền ta chở lúa
Hoà tiếng vỗ xuồng ngày tiến công
Ai đang sát cánh cùng Ba Má
Lửa đã bừng sốt chói trắng hồng
Ai từng kiện tướng đào kênh đó
Giờ mũ tai bèo lên xung phong
Mùa xuân đang dậy ơi Long Phú
Chiến thắng cờ reo trận hiệp đồng…

Nước bao giờ cạn kênh Long Phú
Dòng đỏ phù sa bọt đỏ tươi.

Yên Dũng, 5-1975

Than béo than gầy

Than vạn tuổi vẫn rào rào sức tre
Từng dòng than như chuỗi cười mới mả
Dội suốt hai bờ ngày đêm
Trời Bố Hạ ướp đầy hương cam
Đất Bố Hạ mỡ màng than lấp lánh

Sự sống nhân đôi
Bánh xe quay tròn ca hai ca một
Phút báo động nâng đầu cần trục
Đạn gánh thù bay từ mới goòng than
Miền mỏ của ta là cô gái trên tầng
Than nằm đáy mắt

Sau gió sau mưa
Sau tiếng bom thù rung đất
Còn lại những dòng than ca hát

Nắng một hòn than
Trong nắng vàng dính mật
Nắng một hòn than
Trong ánh trăng lung linh tím biếc
Thấy cựa mình bỏng rát
Những hòn than giữ ngọn lửa trong lòng

Nhà thơ Anh Vũ (Nguyễn Công Ứng)

Những ngọn lửa hồng
Thúc trong màu đen không tắt
Như những ai than nằm đáy mắt
Nuôi cháy trong hồn sắc đỏ tiền phương.

Thu không gióng cả cánh chim mau
Trăng chợt lung lay bóng chuối cau
Đèn lên tỏ ngọn nhang đưa ngát
Cảnh phật rêu xanh đã giãi màu

Tre trúc hiền lành quen đón bạn
Thực đây Đồng Kỵ dấu chân xưa
Chén sành, bàn mộc kỳ nhen nhúm
Ấm lòng cách mạng nghĩa rau dưa

Mấy gian nhà khách đơn sơ đó
Thành chốn đi về của các anh
Trọng người yêu nước thương đời khổ
Từng câu mật hiệu lẫn câu kinh

Ai quên đời được khi dân đói
Tấm áo cà sa giúp sức người
Trống thúc, tù và đang động đấy
Thế ta như nước vỡ bờ thôi.

Mừng chín tháng ba đêm lịch sử
Hội nghị Trung ương bàn vũ trang
Bốn phía nhì nhoàng đêm súng nổ
Nhật hất Tây rồi, ta nổi lên…

Như kẻ hành hương tìm đất Thánh
Đồng Kỵ về đây tre trúc quen
Cửa từ bi mở tiếng đời rộng
Tối lại ngồi khêu tiếp ngọn đèn.

Nếp nhà tranh thoáng bóng cau
Song tre cửa ngõ gió vào thường quen
Thanh tao cốt cách còn nguyên
Ức trai lòng sáng ngọn đèn Phù Khê…

Hết tiếng rào rào của cây
Gió cuồng như đứa con mất Mẹ
Gió tung gió phá
Những dòng suối chẳng còn đâu
Nước bay theo nắng
Bóng chim chấp chới chẳng còn đâu
Trời hun hút không tìm đỗ cánh
Hươu Nai thú dữ chẳng còn đâu
Đất đai muốn hoá thành chai rắn
Và lịch sử. Những nghĩa quân Đề Thám
Đá mài dao, thành lũy chẳng còn đâu

Chẳng còn đâu.
Anh tưởng tượng hơi nhiều…
Chưa nói hết em đã cười lanh lảnh
Tôi đi theo những vềt chân nhí nhảnh
Những khoang rừng quang sạch thấy cây lên
Lâm trường là rừng rừng xanh không yên
Rừng nhí nhảnh bay trong màu áo
Chân em đó có gọi là chân sáo
Chân tôi theo bước cũng nhẹ rồi
Qua lũng qua khe qua núi qua đồi
Áo em rộng cứ trùm ra mãi mãi
Bạch Đàn ơi sao nhẹ như màu khói
Như màu mây như màu ra khoang trời
Tôi ngửa đầu thấy nắng khơi ơi
Thấy trời là hình ảnh của đất kia dựng ngược
Em xa đó mà bóng em chẳng khuất
Giờ là suối cây cùng mát ở trên đầu.

Đâu tiếng chim chuyền vút nương dâu
Nhà kéo dàn ngang đi tới biển
Đêm đêm hơi mặn có quen vào
Ai ngủ giật mình nghe sóng đứng

Lá buồm cựa nắng se trên cát
Gió gánh qua vai mùa trước mùa sau
Trắng nguyên tâm sự còn tung bọt
Chân trời căng như dây đàn bầu

Nhà thơ Anh Vũ (Nguyễn Công Ứng)

Cá năng biển về phơi trước sân
Nong rộng đón bầy Tôm quây quần
Nhà họp lưới đưa lên đầu mũi gió
Tiếng cười quanh mũi súng dân quân

Rừng Dương, rừng Dương ơi tiền phương
Nô nức con thuyền neo chẳng buông
Sóng cứ vồng cao muôn ngực trẻ
Biển rộng nằm trong cánh tay ôm

Mắt lưới xa nhìn cho hút mắt
Vết chân còng nhỏ trẻ đùa chơi
Nghe mưa trong tiếng tằm ăn rỗi
Đây sợi tơ vàng săn gió khơi.

Rồi trong mơ chắc sẽ gặp nhau đây
Tiếng Tỳ Bà đêm Xương giang gió hút
Tiếng Tỳ Bà cả đời người có được
Nghe bốn bề xô động một âm thanh

Cứ nôn nao cái cảm giác chênh vênh
Vó ngựa khua rập rờn thời trận mạc
Lửa hắt chiến bào tay gươm tay bút
Nguyễn Trãi cướp phút sông núi phong quang

Trượt đầu tay chênh vênh thời gian
Dây đàn căng dây thần kinh mông mảnh
Núi Yên Thế trập trùng hơi rừng lạnh
Lục Đầu giang nguồn họp mấy dòng Thương

Mắt em chớp đâu mà tôi cơn cồn
Tóc đen xuống ôm mãi đàn mê mải

Những lý cây đa, gió đưa cây cải
Khúc thanh bình càng đậm chất Xương giang

Là Thọ xương vành đai xanh mùa màng
Qua tháng hạn nõn rau quăn sương muối
Qua cà chua rám má hồng con gái
Nón trắng che nghiêng khuôn mặt gió đồng.

Là khói mấy phân đạm ngang trời bềnh bềng?
Xuân thị xã bàng ướt đầm lá đỏ
Ánh điện quẫy con sông không ngủ
Còi đoàn tàu mạnh mẽ lúc rời ga

Những gì bồi lâng những gì trôi qua
Đàn thác lũ chưa nhô cồn cát nổi
Xương giang nay Xương giang thời Nguyền Trãi
Là tôi là em là khúc đàn say

Chắc mai ngày ta sẽ gặp nhau đây.

>>> Tập thơ

Tập thơ Đến những thời trai trẻ của nhà thơ Anh Vũ gồm 19 bài thơ, với nhiều chủ đề,  về thiên nhiên, cây cối, con người mang đến những giọng thơ trong trẻo vô cùng chất phác. 

thông tin bạn đọc quan tâm

shop hoa tưoi thanh pho vi thanh hau giang

shop hoa thành phố vị thanh , shop hoa tươi thành phố vị thanh  ,shop hoa tươi an giangiang

xem thêm >> hoa sinh nhật đẹp , hoa khai trương, hoa đám tang, điện hoa , hoa lan hồ điệp  . shop hoa tươi Địa chỉ shop hoa


xem thêm >> hoa sinh nhật đẹp , lẵng hoa khai trương ,  điên hoa chia buồn , dien hoa

shop hoa tươi quang binh

Bài viết trước:

BÀI VIẾT MỚI