Nhà thơ Arthur Rimbaud cùng những áng thơ đi cùng năm tháng Phần 2

Nhà thơ Arthur Rimbaud cùng những áng thơ đi cùng năm tháng Phần 2

Arthur Rimbaud là nhà thơ có ảnh hưởng lớn tới văn học và nghệ thuật hiện đại, sinh ở Charleville (nay là Charleville-Mézières), miền đông bắc nước Pháp. Thời kỳ học ở trường tiểu học đã nổi tiếng học giỏi tiếng Hy Lạp, tiếng Latin và các môn lịch sử, địa lý và là học sinh giỏi nhất trường . Ở tuổi đời còn khá trẻ nhưng những tác phẩm của ông được mọi người ca tụng và lưu truyền đến hiện nay. Arthur Rimbaud đã đánh dấu một mốc mới trong sự phát triển của thơ ca Pháp. Hãy đón xem những tác phẩm của ông ngay bây giờ nhé!

Arthur Rimbaud là nhà thơ có ảnh hưởng lớn tới văn học và nghệ thuật hiện đại, sinh ở Charleville (nay là Charleville-Mézières), miền đông bắc nước Pháp. Thời kỳ học ở trường tiểu học đã nổi tiếng học giỏi tiếng Hy Lạp, tiếng Latin và các môn lịch sử, địa lý và là học sinh giỏi nhất trường . Ở tuổi đời còn khá trẻ nhưng những tác phẩm của ông được mọi người ca tụng và lưu truyền đến hiện nay. Arthur Rimbaud đã đánh dấu một mốc mới trong sự phát triển của thơ ca Pháp. Hãy đón xem những tác phẩm của ông ngay bây giờ nhé!

Nội Dung

Lui – Ta poitrine sur ma poitrine,
Hein? nous irions,
Ayant de l’air plein la narine,
Aux frais rayons
Du bon matin bleu, qui vous baigne
Du vin de jour?…
Quand tout le bois frissonnant saigne
Muet d’amour
De chaque branche, gouttes vertes,
Des bourgeons clairs,
On sent dans les choses ouvertes
Frémir des chairs:
Tu plongerais dans la luzerne
Ton blanc peignoir,
Rosant à l’air ce bleu qui cerne
Ton grand oeil noir,
Amoureuse de la campagne,
Semant partout,
Comme une mousse de champagne,
Ton rire fou:
Riant à moi, brutal d’ivresse,
Qui te prendrais
Comme cela, – la belle tresse,
Oh! – qui boirais
Ton goût de framboise et de fraise,
O chair de fleur !
Riant au vent vif qui te baise
Comme un voleur ;
Au rose, églantier qui t’embête
Aimablement:
Riant surtout, ô folle tête,
À ton amant!….
……………………………
Ta poitrine sur ma poitrine,
Mêlant nos voix,
Lents, nous gagnerions la ravine,
Puis les grands bois!…
Puis, comme une petite morte,
Le coeur pâmé,
Tu me dirais que je te porte,
L’oeil mi-fermé…
Je te porterais, palpitante,
Dans le sentier:
L’oiseau filerait son andante
Au Noisetier…
Je te parlerais dans ta bouche..
J’irais, pressant
Ton corps, comme une enfant qu’on couche,
Ivre du sang
Qui coule, bleu, sous ta peau blanche
Aux tons rosés:
Et te parlant la langue franche – …..
Tiens!… – que tu sais…
Nos grands bois sentiraient la sève,
Et le soleil
Sablerait d’or fin leur grand rêve
Vert et vermeil
………………………………….
Le soir ?… Nous reprendrons la route
Blanche qui court
Flânant, comme un troupeau qui broute,
Tout à l’entour
Les bons vergers à l’herbe bleue,
Aux pommiers tors!
Comme on les sent tout une lieue
Leurs parfums forts!
Nous regagnerons le village
Au ciel mi-noir;
Et ça sentira le laitage
Dans l’air du soir;
Ca sentira l’étable, pleine
De fumiers chauds,
Pleine d’un lent rythme d’haleine,
Et de grands dos
Blanchissant sous quelque lumière;
Et, tout là-bas,
Une vache fientera, fière,
À chaque pas…
Les lunettes de la grand-mère
Et son nez long
Dans son missel; le pot de bière
Cerclé de plomb,
Moussant entre les larges pipes
Qui, crânement,
Fument: les effroyables lippes
Qui, tout fumant,
Happent le jambon aux fourchettes
Tant, tant et plus:
Le feu qui claire les couchettes
Et les bahuts:
Les fesses luisantes et grasses
Du gros enfant
Qui fourre, à genoux, dans les tasses,
Son museau blanc
Frôlé par un mufle qui gronde
D’un ton gentil,
Et pourlèche la face ronde
Du cher petit…..
Que de choses verrons-nous, chère,
Dans ces taudis,
Quand la flamme illumine, claire,
Les carreaux gris!…
Puis, petite et toute nichée,
Dans les lilas
Noirs et frais: la vitre cachée,
Qui rit là-bas….
Tu viendras, tu viendras, je t’aime!
Ce sera beau.
Tu viendras, n’est-ce pas, et même…
Elle – Et mon bureau?

Dịch

Chàng: Ngực em trên ngực anh
Hít khí lành đầy mũi
Chúng ta cùng tìm tới
Những tia nắng trong lành
Buổi mai xanh tắm em
Trong men rượu ngày thường?
Trọn khu rừng run rẩy
Lặng đi vì yêu thương
Từ mỗi cành, giọt xanh
Và từ những mầm sáng
Trong sự vật mở toang
Nghe xác thịt run rẩy
Vùi trong cỏ linh lăng
Tấm áo choàng trắng toát
Hồng lên màu thiên thanh
Viền mắt em đen nhánh
Em vốn yêu đồng ruộng
Em gieo rắc khắp chốn
Như mớ bọt sâm banh
Tiếng cười điên của mình
Cười anh trong say xỉn
Sẽ chộp gọn lấy em
Nơi bím tóc xinh xinh
Thế đấy, và sẽ uống
Mùi phúc bồn tử và
Dâu, ôi thịt ngát hoa!
Em cười với gió mạnh
Hôn em như tên trộm
Với bụi tầm xuân hồng
Trêu em thật dễ thương
Nhất là em yêu hỡi
Cười người yêu em đấy!…
…………………….
Tuổi mười bảy hạnh phúc
Ôi! Đồng cỏ mênh mông
Ôi! Ruộng đồng tình tứ
Nào, em hãy lại gần!…
Ngực em trên ngực anh
Ta trộn lẫn tiếng nói
Ta sẽ đến bên suối
Rồi rừng cây bạt ngàn
Rồi trong cơn giả chết
Với trái tim ngất ngây
Em bảo bồng em đi
Và lim dim con mắt
Anh bồng em phập phồng
Trên đường mòn quen thuộc
Con chim hót điệu nhạc
Gửi về cây phỉ thương
Anh nói trong miệng em
Anh đi và ôm sát
Thân em như trẻ ngoan
Và say với dòng máu
Chảy dưới làn da trắng
Phơn phớt sắc hồng tươi
Nói với em lời thẳng
Kìa!… mà em biết rồi…
Rừng toả lan mùi nhựa
Mặt trời rải cát vàng
Vào giấc mơ bát ngát
Màu lục chen màu hồng
……………………..
Chiều?… Ta tiếp con đường
Trắng xoá chạy lang thang
Như đàn cừu gặm cỏ
Ở cùng khắp xung quanh
Vườn cây với cỏ xanh
Với những cây táo xoắn
Cách xa đến cả dặm
Vẫn nghe ra mùi hương
Ta sẽ trở về làng
Với bầu trời mờ tối
Và nghe ra mùi sữa
Trong không khí chiều tàn
Và sẽ nghe ra mùi
Chuồng đầy những phân nóng
Đầy một nhịp thở chậm
Với những cái lưng to
Trắng ra trong ánh sáng
Và ở tận ngoài xa
Một con bò cái ị
Từng bước, vẻ tự hào…
Cặp kính của bà nội
Và cái mũi của bà
Dài trong cuốn sách lễ
Cốc bia viền lớp chì
Sủi bọt giữa một đám
Ống điếu to xì xèo
Nhả khói: những cặp môi
Khủng khiếp vừa hút
Vừa ngoạm thịt giăm bông
Bằng nĩa, nhiều, nhiều nữa
Trong khi lửa soi tỏ
Ghế nằm và tủ giường
Cặp mông láng và mập
Một cậu bé to kềnh
Đang quỳ, đút vào tách
Cái mõm trắng của mình
Đụng một người thô lỗ
Rầy rà giọng cưng chiều
Và liếm quanh cái mặt
Tròn trịa chú bé yêu…
Biết bao điều em yêu
Trong những nhà nghèo đó
Khi nền gạch màu tro
Sáng rực dưới ngọn lửa…
Nhỏ bé và ẩn kín
Trong lùm hoa đinh, ngôi
Nhà, cửa kính khuất lánh
Ở ngoài kia đang cười…
Em sẽ tới sẽ tới
Anh yêu em, tuyệt sao!
Em sẽ tới, thậm chí…
Nàng – Còn bàn viết em đâu?

Nos fesses ne sont pas les leurs. Souvent j’ai vu
Des gens déboutonnés derrière quelque haie,
Et, dans ces bains sans gêne où l’enfance s’égaie,
J’observais le plan et l’effet de notre cul.
Plus ferme, blême en bien des cas, il est pourvu
De méplats évidents que tapisse la claie
Des poils ; pour elles, c’est seulement dans la raie
Charmante que fleurit le long satin touffu.
Une ingéniosité touchante et merveilleuse
Comme l’on ne voit qu’aux anges des saints tableaux
Imite la joue où le sourire se creuse.
Oh ! de même être nus, chercher joie et repos,
Le front tourné vers sa portion glorieuse,
Et libres tous les deux murmurer des sanglots?

Dịch

Mông chúng ta khác họ. Tôi vẫn thấy
Lắm người cởi khuy sau một hàng rào
Và trong sự tắm táp nghịch ngợm kia
Tôi quan sát mông chúng ta từng nét
Nó chắc khoẻ và thường khi nhợt nhạt
Với hình dạng nổi rõ phủ mớ lông
Còn nơi đám con gái thì chỉ trong
Đường rãnh đẹp mới um tùm lông mịn
Một nét đẹp tuyệt vời và cảm động
Chỉ thấy nơi thiên thần trong tranh thánh
Trông tựa như chiếc má lúm đồng tiền
Ước chi được trần trụi trong yên ả
Và niềm vui, ngắm phần vinh quang ấy
Rồi cả hai cùng thổn thức thì thầm

A… Elle
L’hiver, nous irons dans un petit wagon rose
Avec des coussins bleus.
Nous serons bien. Un nid de baisers fous repose
Dans chaque coin moelleux.
Tu fermeras l’oeil, pour ne point voir, par la glace,
Grimacer les ombres des soirs,
Ces monstruosités hargneuses, populace
De démons noirs et de loups noirs.
Puis tu te sentiras la joue égratignée…
Un petit baiser, comme une folle araignée,
Te courra par le cou…
Et tu me diras: “Cherche!” en inclinant la tête,
– Et nous prendrons du temps à trouver cette bête
– Qui voyage beaucoup…

Dịch

Gửi… Nàng
Mùa đông chúng tôi vào toa xe lửa
Màu hồng với nệm xanh
Tốt thôi. Một ổ nụ hôn điên dại
Trong từng góc dịu êm
Em nhắm mắt để khỏi thấy, qua cửa
Kính, bóng chiều nhăn nhó
Những hình thù quái dị và gớm ghê
Của quỷ và sói đen
Rồi em sẽ thấy má em bị xước
Một nụ hôn như một con nhện đen
Chạy khắp qua cổ em
Em sẽ nghiêng đầu nói: “Anh tìm đi!”
Và chúng tôi bỏ công tìm con vật
Vốn đi du lịch nhiều

L’étoile a pleuré rose au coeur de tes oreilles,
L’infini roulé blanc de ta nuque à tes reins
La mer a perlé rousse à tes mammes vermeilles
Et l’Homme saigné noir à ton flanc souverain.

Dịch

Ngôi sao khóc màu hồng trong tai em
Vô hạn lăn trắng từ gáy tới lưng em
Biển đọng giọt hung đôi vú hồng ngát
Đàn ông chảy máu đen bên hông em trác tuyệt

A noir, E blanc, I rouge, U vert, O bleu: voyelles,
Je dirai quelque jour vos naissances latentes:
A, noir corset velu des mouches éclatantes
Qui bombinent autour des puanteurs cruelles,

Golfes d’ombre; E, candeurs des vapeurs et des tentes,
Lances des glaciers fiers, rois blancs, frissons d’ombelles;
I, pourpres, sang craché, rire des lèvres belles
Dans la colère ou les ivresses pénitentes;

U, cycles, vibrements divins des mers virides,
Paix des pâtis semés d’animaux, paix des rides
Que l’alchimie imprime aux grands fronts studieux;

O, suprême Clairon plein des strideurs étranges,
Silences traversés des Mondes et des Anges:
— O l’Oméga, rayon violet de Ses Yeux!

Dịch

A đen, E trắng, I đỏ, U lục
O xanh: nguyên âm, nảy sinh tiềm tàng
A, bụng lông đen loài ruồi sặc sỡ
Vo ve quanh mùi hôi thúi hung hăng
E, vẻ trong trắng của lều và hơi.
Mũi băng chĩa, vua trắng, dù run rẩy,
I, màu đỏ tía, máu phun, môi cười
Trong giận dữ hoặc ngất ngây sám hối,
U, chu kỳ, chấn động của biển xanh,
Niềm yên ả bãi chăn thú, sóng gợn,
Thuật luyện đan in lên vầng trán chăm
O, hồi kèn cuối cùng vang điệu lạ,
Niềm im lặng của thế giới, thiên thần.
Hỡi Omega, tia Mắt Nàng tím ngát!
Bài thơ khơi gợi cả một văn chương với vô số những nỗ lực soi sáng, giải mã dựa trên những cơ sở khoa học lẫn văn học mặc dầu nói theo Verlaine, Rimbaud “bất cần A có màu đỏ hay màu lục, anh thấy nó như vậy, chấm hết!”. Điều không chối cãi ở đây là Rimbaud gán cho màu sắc một giá trị biểu tượng, màu đen gợi ý tưởng về sự chết chóc, màu trắng thuần khiết, màu lục thanh thản…, và chàng đã viết nên bài thơ của mình bằng trực giác thị quan hơn là thính quan, chàng nhìn thay vì nghe các nguyên âm, từ đó, nói theo Suzanne Bernard , bài thơ gợi lên dưới mắt người đọc những bức tranh rực rỡ, những hình ảnh chuyển động, một thứ kính vạn hoa lấp lánh màu sắc và ấn tượng. Sự liệt kê không bình thường từ A tới O (còn gọi Oméga) cho thấy Rimbaud muốn bao gồm cả cái toàn thể, cái phổ quát. Hồi kèn cuối cùng tức hồi kèn tận thế đánh dấu sự kết thúc của thời gian, điểm Oméga của thế giới

C’est un trou de verdure où chante une rivière
Accrochant follement aux herbes des haillons
D’argent ; où le soleil, de la montagne fière,
Luit : c’est un petit val qui mousse de rayons.
Un soldat jeune, lèvre bouche ouverte, tête nue,
Et la nuque baignant dans le frais cresson bleu,
Dort ; il est étendu dans l’herbe sous la nue,
Pâle dans son lit vert où la lumière pleut.
Les pieds dans les glaïeuls, il dort. Souriant comme
Sourirait un enfant malade, il fait un somme :
Nature, berce-le chaudement : il a froid.
Les parfums ne font pas frissonner sa narine ;
Il dort dans le soleil, la main sur sa poitrine,
Tranquille. Il a deux trous rouges au côté droit.

Dịch nghĩa

Đó là một vũng trũng xanh nơi dòng suối róc rách
Vung vãi mảnh bạc của nó lên cỏ
Đó là nơi mặt trời rọi từ đỉnh núi cao
Đó là thung lũng nhỏ ánh nắng vui hớn hở.
Anh lính trẻ, mồm mở to, đầu trần
Gáy dựa trên thảm lá xanh
Ngủ; anh duỗi thẳng người trên cỏ, dưới bầu trời
Mờ mờ chiếc giường cỏ dưới ánh mặt trời rơi như mưa.
Chân anh tựa trên lá cờ vàng, nằm ngủ, miệng mỉm cười
Như một đứa trẻ bị bệnh đang ngủ một giấc say
Dỗ anh nhẹ thôi, thiên nhiên: anh ấy lạnh.
Không một mùi hương nào có thể làm cánh mũi anh động đậy
Anh ngủ dưới mặt trời, tay đặt trên ngực
Trong yên bình. Có hai lỗ đỏ thẫm bên phải người anh.

Les soirs d’été, sous l’oeil ardent des devantures
Quand la sève frémit sous les grilles obscures
Irradiant au pied des grêles marronniers,
Hors de ces groupes noirs, joyeux ou casaniers,
Suceurs du brûle-gueule ou baiseurs du cigare,
Dans le Kiosque mi-pierre étroit où je m’égare,
– Tandis qu’en haut rougoie une annonce d’Ibled, –
Je songe que l’hiver figera le Tibet
D’eau propre qui bruit, apaisant l’onde humaine,
– Et que l’âpre aquilon n’épargne aucune veine.

Dịch

Tối mùa hè, dưới con mắt cửa hàng
Khi nhựa run rẩy dưới hàng rào tối
Và lan toả dưới chân những cội dẽ
Già; rời đám người ru rú xó nhà
Hoặc vui vẻ, ngậm ống vố, xì gà
Tôi vào cửa hàng chật chội lát đá
Lúc nhãn hiệu Ibled trên cao ánh đỏ
Nghĩ Tây Tạng sẽ đông lại mùa này
Nước róc rách tẩy làn sóng con người
Và gió bấc không chừa mọi cảm hứng

Quand le front de l’enfant, plein de rouges tourmentes,
Implore l’essaim blanc des rêves indistincts,
Il vient près de son lit deux grandes sœurs charmantes
Avec de frêles doigts aux ongles argentins.
Elles assoient l’enfant devant une croisée
Grande ouverte où l’air bleu baigne un fouillis de fleurs,
Et dans ses lourds cheveux où tombe la rosée
Promènent leurs doigts fins, terribles et charmeurs.
Il écoute chanter leurs haleines craintives
Qui fleurent de longs miels végétaux et rosés,
Et qu’interrompt parfois un sifflement, salives
Reprises sur la lèvre ou désirs de baisers.
Il entend leurs cils noirs battant sous les silences
Parfumés; et leurs doigts électriques et doux
Font crépiter parmi ses grises indolences
Sous leurs ongles royaux la mort des petits poux.
Voilà que monte en lui le vin de la Paresse,
Soupir d’harmonica qui pourrait délirer;
L’enfant se sent, selon la lenteur des caresses,
Sourdre et mourir sans cesse un désir de pleurer.

Dịch

Khi vầng trán đỏ nhừ của đứa trẻ
Khẩn cầu đàn ong trắng những giấc mơ
Lãng đãng, đến bên cậu hai người chị
Xinh đẹp ngón tay thon móng trong veo
Họ đặt cậu ngồi trước một cửa sổ
Rộng mở, nơi hoa tắm ánh sáng xanh
Và, trong mái tóc dày sương nhỏ giọt
Dạo những ngón tay thanh tú say mê
Cậu nghe hơi thở họ hồi hộp hát
Toát mùi mật hoa da diết phớt hồng
Và đứt đoạn đôi khi bởi tiếng rít
Nước bọt thấm môi hay ước muốn được hôn?
Lông mi họ chớp trong niềm lặng im
Thơm ngát, và những ngón tay dịu hiền
Móng vương giả giết lũ chí lét đét
Giữa những cơn uể oải của cậu em
Trong cậu dâng lên men rượu Biếng lười
Tiếng ác mô ni ca não nuột thở dài
Cậu nghe ra, theo cơn ve vuốt chậm
Ước muốn khóc nảy sinh và tắt lịm

Morts de Quatre-vingt-douze et de Quatre-vingt-treize,
Qui, pâles du baiser fort de la liberté,
Calmes, sous vos sabots, brisiez le joug qui pèse
Sur l’âme et sur le front de toute humanité ;
Hommes extasiés et grands dans la tourmente,
Vous dont les coeurs sautaient d’amour sous les haillons,
Ô Soldats que la Mort a semés, noble Amante,
Pour les régénérer, dans tous les vieux sillons ;
Vous dont le sang lavait toute grandeur salie,
Morts de Valmy, Morts de Fleurus, Morts d’Italie,
Ô million de Christs aux yeux sombres et doux ;
Nous vous laissions dormir avec la République,
Nous, courbés sous les rois comme sous une trique.
Messieurs de Cassagnac nous reparlent de vous !

Dịch

Những người chết hồi chín hai và chín ba năm ấy
Nhợt nhạt dưới nụ hôn thắm thiết của tự do
Bình thản, dưới gót guốc thô, anh dẫm nát gông xiềng từng đè nặng
Lên tâm hồn và vầng trán cả loài người
Những con người nhiệt cuống và lớn lao trong sóng gió
Trái tim các anh dưới lần áo rách rộn tình yêu
Ôi Chiến sĩ được Thần chết gieo mầm, Người tình cao thượng
Để lại tái sinh cho các anh, trong mọi luống đất cũ xưa
Các anh mang máu rửa sạch mọi điều cao xa từng bị làm ô uế
Những người chết ở Valmy, ở Fleurus, ở Ý
Ôi triệu Đức Chúa trời mắt âm thầm và hiền dịu
Chúng tôi để các anh cùng nên Cộng hoà yên ngủ
Chúng tôi, lưng còng xuống dưới các vị vua như dưới cây chuỳ nặng
Các quý ngài De Cassagnac nay lại đang nhắc nhở chuyện các anh

I
Sur l’onde calme et noire où dorment les étoiles
La blanche Ophélia flotte comme un grand lys,
Flotte très lentement, couchée en ses longs voiles…
On entend dans les bois lointains des hallalis.
Voici plus de mille ans que la triste Ophélie
Passe, fantôme blanc, sur le long fleuve noir,
Voici plus de mille ans que sa douce folie
Murmure sa romance à la brise du soir.
Le vent baise ses seins et déploie en corolle
Ses grands voiles bercés mollement par les eaux;
Les saules frissonnants pleurent sur son épaule,
Sur son grand front rêveur s’inclinent les roseaux.
Les nénuphars froissés soupirent autour d’elle;
Elle éveille parfois, dans un aune qui dort,
Quelque nid, d’où s’échappe un petit frisson d’aile
Un chant mystérieux tombe des astres d’or.
II
O pâle Ophélia! belle comme la neige!
Oui tu mourus, enfant, par un fleuve emporté!
C’est que les vents tombant des grands monts de Norwège
T’avaient parlé tout bas de l’âpre liberté;
C’est qu’un souffle, tordant ta grande chevelure,
A ton esprit rêveur portait d’étranges bruits;
Que ton coeur écoutait le chant de la Nature
Dans les plaintes de l’arbre et les soupirs des nuits;
C’est que la voix des mers folles, immense râle,
Brisait ton sein d’enfant, trop humain et trop doux;
C’est qu’un matin d’avril, un beau cavalier pâle,
Un pauvre fou, s’assit muet à tes genoux!
Ciel! Amour! Liberté! Quel rêve, ô pauvre Folle!
Tu te fondais à lui comme une neige au feu:
Tes grandes visions étranglaient ta parole
Et l’Infini terrible effara ton oeil bleu!
III
Et le Poète dit qu’aux rayons des étoiles
Tu viens chercher, la nuit, les fleurs que tu cueillis;
Et qu’il a vu sur l’eau, couchée en ses longs voiles,
La blanche Ophélia flotter, comme un grand lys

Dịch

I
Trên sóng nước huyền im sao lặng ngủ
Trôi bồng bềnh hoa huệ trắng Ô-phê-ly
Khăn sô dài che phủ dáng lâm ly
Nghe tiếng vọng mơ hồ rừng xa gọi
Ngàn năm qua Ô-phê-ly nàng hỡi
Bóng ma buồn lãng đãng nuớc sông huyền
Đây ngàn năm còn ngây dại, đảo-điên
Lời ân ái gởi gió chiều thỏ thẻ
Hôn ngực nàng gió tung từng cánh nhẹ
Buờm căng phồng theo sóng sẽ lắc lư
Liễu rũ buồn sướt mướt khóc vai bờ
Trên trán mộng trúc la-đà gục xuống
Sen thở dài quanh mình nàng lá cuốn
Tỉnh giấc nồng đôi lúc dưới cội cây
Tổ chim nào run cánh chập chờn bay
Tiếng hát mật từ sao vàng rụng xuống
II
Ô-Phê-Ly nàng đẹp như tuyết trắng
Đã qua đời tuổi trẻ dưới giòng sông
Từ núi cao Na-Uy trận cuồng phong
Đã quyến rũ nàng tự do siêu thoát
Cơn gió lốc thổi tóc nàng bay dạt
Vọng tiếng đồng trong cơn mộng triền miên
Để tim nàng nghe giọng hát Thiên nhiên
Đêm thở dài, quyện lời than cây cỏ
Biển cuồng điên thét gào theo sóng vỗ
Vỡ tan rồi tim trẻ dịu thơ ngây
Một sáng Xuân nguời dũng sĩ đẹp trai
Im lặng duới chân nàng như ngây dại
Trời hỡi! Yêu! Tự do! Ôi cuồng mộng!
Yêu chàng như tuyết rã truớc lửa hồng
Lời nghẹn ngào khi cảm xúc đuợm nồng
Hư vô đó mắt xanh đầy kinh dị
III
Thi sĩ bảo duới ánh sao huyền bí
Nguời đi tìm hoa đã hái trong đêm
Đã thấy nàng trên nuớc phủ khăn im
Ô-phê-ly trắng bồng bềnh như hoa huệ

I
On n’est pas sérieux, quand on a dix-sept ans.
— Un beau soir, foin des bocks et de la limonade,
Des cafés tapageurs aux lustres éclatants !
— On va sous les tilleuls verts de la promenade.
Les tilleuls sentent bon dans les bons soirs de juin !
L’air est parfois si doux, qu’on ferme la paupière ;
Le vent chargé de bruits, — la ville n’est pas loin, —
A des parfums de vigne et des parfums de bière…
II
— Voilà qu’on aperçoit un tout petit chiffon
D’azur sombre, encadré d’une petite branche,
Piqué d’une mauvaise étoile, qui se fond
Avec de doux frissons, petite et toute blanche…
Nuit de juin ! Dix-sept ans ! — On se laisse griser.
La sève est du champagne et vous monte à la tête…
On divague ; on se sent aux lèvres un baiser
Qui palpite là, comme une petite bête…
III
Le cœur fou Robinsonne à travers les romans,
— Lorsque, dans la clarté d’un pâle réverbère,
Passe une demoiselle aux petits airs charmants,
Sous l’ombre du faux-col effrayant de son père…
Et, comme elle vous trouve immensément naïf,
Tout en faisant trotter ses petites bottines,
Elle se tourne, alerte et d’un mouvement vif…
— Sur vos lèvres alors meurent les cavatines…
IV
Vous êtes amoureux. Loué jusqu’au mois d’août.
Vous êtes amoureux. — Vos sonnets La font rire.
Tous vos amis s’en vont, vous êtes mauvais goût.
— Puis l’adorée, un soir, a daigné vous écrire… !
— Ce soir-là,… — vous rentrez aux cafés éclatants,
Vous demandez des bocks ou de la limonade…
— On n’est pas sérieux, quand on a dix-sept ans
Et qu’on a des tilleuls verts sur la promenade.

Dịch

I
Chẳng nghiêm túc khi anh mười bảy tuổi
Đêm tuyệt vời, bỏ chanh đá, la-de
Bỏ quán đông vui, đèn chùm sáng chói
Nhớ cây xanh, thơ thẩn dạo trên hè
Ôi cổ thụ thơm lừng đêm tháng sáu!
Mắt lim dim, nghe gió thoảng mơ hồ
Thành phố không xa, xô bồ, huyên náo
Hương bia nồng nhẹ quyện với hương nho
II
Anh chợt thấy một khoảng trời bé nhỏ
Xanh, thật xanh, u ẩn giữa đôi cành
Đính vào đó, ngôi sao nào lấp ló
Run rẩy hoài như bất giác mong manh
Đêm tháng sáu! Say sưa! Mười bảy tuổi
Nhựa trào dâng, rượu mạnh bốc lên đầu
Ai lãng tử chẳng thấy lòng phơi phới
Trên môi mềm náo nức nụ hôn yêu
III
Tim điên dại phiêu bồng trang tiểu thuyết
Nhạt nhoà soi le lói ngọn đèn đường
Bên ông bố, chiếc cổ cồn gớm ghiếc
Một cô nàng thực duyên dáng, thân thương
Chắc thấy anh quá dại khờ, ngơ ngẩn
Nên cô em chợt gõ mạnh gót giày
Rồi lanh lẹ ngoái cổ nhìn thông cảm
Trên môi buồn đứt đoạn khúc sầu say
IV
Si tình lắm. Lạc hồn ba bốn tháng
Yêu thật rồi! Thơ tặng: Họ cười chơi
Bạn bè lánh. Rõ ràng ngu nhất hạng
Một chiều kia bỗng cô bé trả lời
Tối hôm đó… Quán cà phê sáng chói
Anh lại vào gọi chanh đá, la-de
Chẳng nghiêm túc khi anh mười bảy tuổi
Dưới cây xanh, thơ thẩn dạo trên hè

Qu’il vienne, qu’il vienne,
Le temps dont on s’éprenne.
J’ai tant fait patience
Qu’à jamais j’oublie.
Craintes et souffrances
Aux cieux sont parties.
Et la soif malsaine
Obscurcit mes veines.
Qu’il vienne, qu’il vienne,
Le temps dont on s’éprenne.
Telle la prairie
À l’oubli livrée,
Grandie, et fleurie
D’encens et d’ivraies,
Au bourdon farouche
Des sales mouches.
Qu’il vienne, qu’il vienne,
Le temps dont on s’éprenne.

Dịch

Xin qua đây, hãy tới đây
Thời gian khiến người mê say
Biết bao nhẫn nại đợi chờ
Ngay tim muôn thuở không quên
Cả sợ hãi lẫn đau đớn
Đã tan biến nhập tầng trên
Và cơn khát đốn hư này
Tràn huyết mạch,tối om vây
Xin qua đây, hãy tới đây
Thời gian khiến người mê say
Như một đồng cỏ mướt
Gieo xác chốn quên lãng
Lớn rộ và đơm bông
Bằng hương với cỏ tùng
Vo ve ồn dữ tợn
Từng đám, ruồi nhơ bẩn
Xin qua đây, hãy tới đây
Thời gian khiến người mê say

Arthur Rimbaud là một nhà thơ nổi tiếng, ông đã trở thành một hình tượng được người đời ca ngợi và hướng đến. Với sự cống hiến miệt mài của ông mà Arthur Rimbaud trở thành một hiện tượng văn hoá đại chúng. Hình tượng Rimbaud được thể hiện qua rất nhiều bộ phim nổi tiếng thế giới. Cảm ơn các bạn đã theo dõi bài viết này của chúng tôi!

Xem Thêm : Nhà thơ Arthur Rimbaud cùng những áng thơ đi cùng năm tháng Phần 1

 

shop hoa tưoi thanh pho vi thanh hau giang

shop hoa thành phố vị thanh , shop hoa tươi thành phố vị thanh  ,shop hoa tươi an giangiang

 xem thêm >> hoa sinh nhật đẹp , hoa khai trương, hoa đám tang, điện hoa , hoa lan hồ điệp  . shop hoa tươi Địa chỉ shop hoa


xem thêm >> hoa sinh nhật đẹp , lẵng hoa khai trương ,  điên hoa chia buồn , dien hoa 

shop hoa tươi quang binh

Bài viết trước:

BÀI VIẾT MỚI