Nhà thơ La Fontaine và trọn bộ trang thơ ấn tượng nhất phần 7

Nhà thơ La Fontaine và trọn bộ trang thơ ấn tượng nhất phần 7

La Fontaine là một trong những nhà văn và thi nhân độc đáo của thế kỷ XVII. Ông trở thành nhà văn quen thuộc của mọi lứa tuổi, mọi thời đại và ngày nay thơ ông vẫn giữ nguyên giá trị thời sự sâu sắc. Nếu bạn yêu thích và muốn tìm hiểu nhà thơ tài hoa này thì hãy cùng chúng tôi đón xem bài viết này nhé!

La Fontaine là một trong những nhà văn và thi nhân độc đáo của thế kỷ XVII. Ông trở thành nhà văn quen thuộc của mọi lứa tuổi, mọi thời đại và ngày nay thơ ông vẫn giữ nguyên giá trị thời sự sâu sắc. Nếu bạn yêu thích và muốn tìm hiểu nhà thơ tài hoa này thì hãy cùng chúng tôi đón xem bài viết này nhé!

Nội Dung

Du temps que les bêtes parlaient,
Les Lions entre autres voulaient
Etre admis dans notre alliance.
Pourquoi non ? puisque leur engeance
Valait la nôtre en ce temps-là,
Ayant courage, intelligence,
Et belle hure outre cela.
Voici comment il en alla:
Un Lion de haut parentage,
En passant par un certain pré,
Rencontra Bergère à son gré:
Il la demande en mariage.
Le père aurait fort souhaité
Quelque gendre un peu moins terrible.
La donner lui semblait bien dur;
La refuser n’était pas sûr;
Même un refus eût fait possible
Qu’on eût vu quelque beau matin
Un mariage clandestin.
Car outre qu’en toute manière
La belle était pour les gens fiers,
Fille se coiffe volontiers
D’amoureux à longue crinière.
Le Père donc ouvertement
N’osant renvoyer notre amant,
Lui dit: “Ma fille est délicate;
Vos griffes la pourront blesser
Quand vous voudrez la caresser.
Permettez donc qu’à chaque patte
On vous les rogne, et pour les dents,
Qu’on vous les lime en même temps.
Vos baisers en seront moins rudes,
Et pour vous plus délicieux;
Car ma fille y répondra mieux,
Etant sans ces inquiétudes.
Le Lion consent à cela,
Tant son âme était aveuglée!
Sans dents ni griffes le voilà,
Comme place démantelée.
On lâcha sur lui quelques chiens:
Il fit fort peu de résistance.
Amour, Amour, quand tu nous tiens
On peut bien dire: “Adieu prudence.”

Dịch

Xưa thuở vật biết nói
Sư tử trong muôn loại
Muốn cùng người kết giao
Âu cũng được chứ sao!
Giống nòi chúng thuở ấy
Có kém người chi mấy?
Cũng dũng cảm tinh khôn
Vả cái sỏ cũng tươm
Truyện xưa xin kể lại
Một Mãnh sư quí phái
Qua đồng cỏ làng bên
Gặp một chị chăn chiên
Lấy làm ưng ý lạ
Muốn hỏi nàng làm vợ
Ông bố, nói thực tình
Chỉ muốn kén rể lành
In ít phần hung dữ
Gả con cho Sư tử
Kể cũng ức, cũng phiền
Chối từ, chửa chắc yên
Chối được, còn lo sợ
Biết đâu sáng nào đó
Chẳng xảy cưới vụng thầm
Bởi gái đẹp chủ tâm
Thích tấm chồng kiêu hãnh
Thuyền quyên e cũng tính
Sánh quân tử dài bờm
Ông bố muốn từ hôn
Không dám ra mặt đuổi
Bèn lựa câu khéo nói
“Con gái lão yêu đào!
Chỉ sợ vuốt nhọn cào
Khi chồng mơn trớn vợ
Vậy xin anh bỏ quá
Cho gọt xén vuốt đi
Còn cái bộ nanh kia
Đồng thời cho mài giũa
Chồng hôn, đỡ khổ vợ
Chàng lại thêm khoái tình
Vì nàng chả khiếp kinh
Ái ân không biết chán”
Đầu óc bị mù quáng
Sư tử cũng thuận tình
Mất hết cả vuốt nanh
Như lũy thành phá đổ
Người thả vài con chó
Sư đành chịu chết thôi!
Tình, tình! đã bập vào ai
Người ta thường bảo: “Si thời hết khôn”

La Mouche et la Fourmi contestaient de leur prix.
“O Jupiter! dit la première,
Faut-il que l’amour propre aveugle les esprits
D’une si terrible manière,
Qu’un vil et rampant animal
A la fille de l’air ose se dire égal!
Je hante les Palais, je m’assieds à ta table:
Si l’on t’immole un boeuf, j’en goûte devant toi;
Pendant que celle-ci, chétive et misérable,
Vit trois jours d’un fétu qu’elle a traîné chez soi.
Mais, ma mignonne, dites-moi,
Vous campez-vous jamais sur la tête d’un Roi
D’un Empereur, ou d’une Belle?
Je le fais; et je baise un beau sein quand je veux;
Je me joue entre des cheveux;
Je rehausse d’un teint la blancheur naturelle;
Et la dernière main que met à sa beauté
Une femme allant en conquête,
C’est un ajustement des Mouches emprunté.
Puis allez-moi rompre la tête
De vos greniers. – Avez-vous dit?
Lui répliqua la ménagère.
Vous hantez les Palais; mais on vous y maudit.
Et quant à goûter la première
De ce qu’on sert devant les Dieux,
Croyez-vous qu’il en vaille mieux?
Si vous entrez partout, aussi font les profanes.
Sur la tête des Rois et sur celle des Anes
Vous allez vous planter; je n’en disconviens pas;
Et je sais que d’un prompt trépas
Cette importunité bien souvent est punie.
Certain ajustement, dites-vous, rend jolie.
J’en conviens: il est noir ainsi que vous et moi.
Je veux qu’il ait nom Mouche: est-ce un sujet pourquoi
Vous fassiez sonner vos mérites?
Nomme-t-on pas aussi Mouches les parasites?
Cessez donc de tenir un langage si vain:
N’ayez plus ces hautes pensées.
Les Mouches de cour sont chassées;
Les Mouchards sont pendus; et vous mourrez de faim,
De froid, de langueur, de misère,
Quand Phébus régnera sur un autre hémisphère.
Alors je jouirai du fruit de mes travaux.
Je n’irai, par monts ni par vaux,
M’exposer au vent, à la pluie;
Je vivrai sans mélancolie.
Le soin que j’aurai pris de soin m’exemptera.
Je vous enseignerai par là
Ce que c’est qu’une fausse ou véritable gloire.
Adieu: je perds le temps: laissez-moi travailler;
Ni mon grenier, ni mon armoire
Ne se remplit à babiller.”

Dịch

Ruồi và Kiến đôi bên cãi vã
Tranh luận nhau về giá trị mình
Ruồi rằng: – Ôi chúa Thiên đình!
Lòng tự ái khiến tâm linh quáng mù
Gớm đến nỗi Kiến bò mạt loại
Dám sánh mình với gái không trung!
Ngồi bàn chúa, ở hoàng cung
Ai dâng bò tế, ta dùng trước tiên
Còn kẻ nọ ươn hèn yếu đuối
Tha cọng rơm nhấm tới ba ngày
Ả kia, ta hỏi thực này
Có bao giờ cái thứ mày được bâu
Đầu hoàng đế hoặc đầu vua chúa
Đầu mỹ nhân đẹp tựa tiên nga?
Ta hôn cái ngực nõn nà
Khi ta thích ý là ta cứ mần
Ta đùa giỡn, ta vờn làn tóc
Ta điểm tôn mặt ngọc da ngà
Mỹ miều thường thấy có bà
Khi vào làm đỏm, khi ra câu tình
Tô điểm xong mặt mình son phấn
Thêm chấm đen, chính mượn của Ruồi
Bọn mày lại sắp rậm lời
Chuyện về xó vựa khua môi nhức đầu
Mụ Kiến đốt: – Dứt câu xong chửa?
Mi khoe khoang sống ở cung đường
Nhưng người ta chửi là thường
Còn như nếm trước cao lương cúng thần
Có gì đáng vinh thân kia chứ?
Xông khắp nơi như lũ tục phàm
Bạ đâu đậu đấy bay quàng
Bâu đầu vua lại bâu sang đầu lừa
Ta chẳng cãi, biết thừa sự thật
Tội quấy người, người đập chết toi
Còn như chuyện cái nốt ruồi
Làm cho sắc đẹp con người nổi lên
Đồng ý cái chấm đen tô điểm
Nốt ruồi đen, sắc Kiến cũng đen
Nốt ruồi chỉ có cái tên
Phải chẳng chuyện đáng gióng lên hợm xằng?
“Ruồi” người gọi những thằng ăn hại
Thôi ngay đi giọng lưỡi ba hoa
Cũng đừng tưởng tượng cao xa
Nịnh thần lũ nhặng bị sa thải rồi
Bọn gián điệp bị lôi treo cổ
Lũ chúng bay đói khổ võ vàng
Cuối cùng rồi cũng đến bương
Vào mùa thần nắng chuyển phương trị vì
Bấy giờ ta, sau kỳ lao động
Của kiếm ra ngồi hưởng an nhàn
Chẳng cần xuống lũng lên ngàn
Chẳng cần gió kép mưa đơn dãi dầu
Sống yên vui, chẳng sầu chẳng tủi
Trước cần cù sau khỏi lao đao
Dạy cho mi rõ thấp cao
Thế nào danh thực, thế nào danh hư
Thôi chẳng mất thì giờ tán phét
Để ta còn lo việc làm ăn
Ngồi lê chuyện gẫu lăng nhăng
Rương kia, vựa nọ đầy chăng? – chẳng đầy!

Un amateur de jardinage,
Demi-bourgeois, demi-manant,
Possédait en certain village
Un jardin assez propre, et le clos attenant.
Il avait de plant vif fermé cette étendue.
Là croissait à plaisir l’oseille et la laitue,
De quoi faire à Margot pour sa fête un bouquet,
Peu de jasmin d’Espagne, et force serpolet.
Cette félicité par un lièvre troublée
Fit qu’au seigneur du bourg notre homme se plaignit :
« Ce maudit animal vient prendre sa goulée
Soir et matin, dit-il, et des pièges se rit ;
Les pierres, les bâtons y perdent leur crédit :
Il est sorcier, je crois. ─ Sorcier ? je l’en défie,
Repartit le seigneur : fut-il diable, Miraut,
En dépit de ses tours, l’attrapera bientôt.
Je vous en déferai, bon homme, sur ma vie.
— Et quand ? ─ Et dès demain, sans tarder plus longtemps. »
La partie ainsi faite, il vient avec ses gens.
« Cà, déjeunons, dit-il : vos poulets sont-ils tendres ?
La fille du logis, qu’on vous voie, approchez.
Quand la marierons-nous, quand aurons-nous des gendres ?
Bon homme, c’est ce coup qu’il faut ; vous m’entendez,
Qu’il faut fouiller à l’escarcelle. »
Disant ces mots, il fait connaissance avec elle,
Auprès de lui la fait asseoir,
Prend une main, un bras, lève un coin du mouchoir,
Toutes sottises dont la belle
Se défend avec grand respect ;
Tant qu’au père la fin cela devient suspect.
Cependant on fricasse, on se rue en cuisine :
« De quand sont vos jambons ? Ils ont fort bonne mine.
— Monsieur, ils sont à vous. ─ Vraiment, dit le Seigneur,
Je les reçois, et de bon cœur. »
Il déjeune très bien ; aussi fait sa famille,
Chiens, chevaux, et valets, tous gens bien endentés ;
Il commande chez l’hôte, y prend des libertés,
Boit son vin, caresse sa fille.
L’embarras des chasseurs succède au déjeuné.
Chacun s’anime et se prépare :
Les trompes et les cors font un tel tintamarre
Que le bon homme est étonné.
Le pis fut que l’on mit en piteux équipage
Le pauvre potager : adieu planches, carreaux ;
Adieu chicorée et poireaux ;
Adieu de quoi mettre au potage.
Le lièvre était gîté dessous un maître chou,
On le quête, on le lance : il s’enfuit par un trou,
Non pas trou, mais trouée, horrible et large plaie
Que l’on fit à la pauvre haie
Par ordre du seigneur ; car il eût été mal
Qu’on n’eût pu du jardin sortir tout à cheval.
Le bon homme disait : « Ce sont là jeux de prince. »
Mais on le laissait dire ; et les chiens et les gens
Firent plus de dégâts en une heure de temps
Que n’en auraient fait en cent ans
Tous les lièvres de la province.
Petits princes, videz vos débats entre vous ;
De recourir aux rois vous seriez de grands fous.
Il ne les faut jamais engager dans vos guerres,
Ni les faire entrer sur vos terres.

Dịch

Một người nửa tỉnh nửa quê
Có mảnh vườn nhỏ mải mê vun trồng
Bác ta cũng đã rào xong
Khu đất bên cạnh kín bưng cây cành
Chút chít, rau diếp lên xanh
Khá nhiều rau húng, vài nhành nhài thơm
Hoa đây đầy cả một ôm
Tặng nàng sinh nhật thì còn gì hơn
Nhưng rồi một chú thỏ rừng
Bỗng dưng làm bác phiền lòng ngày đêm
Tìm ngay lãnh chúa trong miền
Than van về kẻ gây nên chuyện này
“Con vật chết tiệt tới đây
Gặm nhấm phá phách bầy hầy vườn tôi
Bẫy giăng đá ném nó cười
Gậy vụt liên hồi nó chẳng hề chi
Nó là phù thuỷ có khi”
“Ta thách đó, phù thuỷ gì con ranh
Cho dù là quỷ hiện hình
Gian ngoan cũng phải nộp mình cho mau
Ta nói có trước có sau
Chú mày yên trí!” “Hôm nao thưa Ngài?”
“Không lần lữa, ngay ngày mai”
Thế là ngài đến, quân ngài theo chân
“Nào chúng mình hãy điểm tâm
Gà tơ anh đó thịt hầm mềm không?”
Con anh bao giờ gả chồng
Lại đây cô gái, biết không chú mày
Cái điều cốt tử là đây:
Nhắm hầu bao lục lọi ngay bây giờ”
Dứt câu lãnh chúa ỡm ờ
Bắt quen cô gái, mời cô cùng ngồi
Nắm tay ôm khuỷu đôi hồi
Mùi-xoa gập chéo lại rồi đưa lên
Giở trò thô bỉ liền liền
Khẽ khàng cô gái né mình sợ uy
Người cha rồi cũng sinh nghi
Ngài lãnh chúa đang làm gì con ông
Gia nhân dưới bếp rùng rùng
Ăn nhậu phá phách lung tung quá trời
“Giăm bông đẹp thiệt đi thôi
Bác ướp lâu chóng?” “Xin mời quý ông”
“Thật ư? Ta rất bằng lòng”
Ngài lại đánh chén vui cùng gia nhân
Vui cùng những đứa lắm răng
Chó, ngựa, đầy tớ, phàm ăn một bầy
Nhà người ngài chỉ huy thay
Tự do ngài thấy gì hay thì mần
Nốc rượu của chủ đã đành
Vuốt ve co ổng, ngài thành chủ nhân
Sau bao nhiêu chuyện lần khân
Bọn người mới tính việc săn thỏ rừng
Om sòm náo động khác thường
Tù và lớn nhỏ cả vùng rộn vang
Chủ nhà xiết nỗi bàng hoàng
Tai hoạ lớn nhất: tan hoang mảnh vườn
Đến diếp tỏi cũng chẳng còn
Vĩnh biệt nồi xúp thơm ngon thường ngày
Thỏ rừng làm hang tới đây
Chân cây cải bắp lớn tày vòng tay
Bị dồn đuổi, thỏ chạy ngay
Qua lỗ toang hoác ngựa ngài phóng sang
(Tuân theo mệnh lệnh ngài ban
Gia nhân đã khoét thủng hàng rào xanh
Trông như vết chém khó lành
Để ngài cưỡi ngựa đình huỳnh phi qua)
Bác kia mặc sức kêu ca:
“Đây là áp chế, đây là dã man
Trò chơi của lũ bạo tàn”
Chó, người, cả lũ hoàn toàn làm ngơ
Chúng phá phách có một giờ
Mà hơn triệu thỏ giở trò trăm năm
Các ông hoàng nhỏ ngẫm xem
Hãy ngừng tranh chấp cho êm mọi đàng
Nhờ vua là chuyện điên khùng
Đánh nhau chớ để họ cùng tham gia
Cũng đừng rước họ vào nhà

Ne forçons point notre talent;
Nous ne ferions rien avec grâce.
Jamais un lourdaud, quoi qu’il fasse,
Ne saurait passer pour galant.
Peu de gens, que le Ciel chérit et gratifie,
Ont le don d’agréer infus avec la vie.
C’est un point qu’il leur faut laisser,
Et ne pas ressembler à l’Âne de la Fable,
Qui, pour se rendre plus aimable
Et plus cher à son Maître, alla le caresser.
“Comment? disait-il en son âme,
Ce Chien, parce qu’il est mignon,
Vivra de pair à compagnon
Avec Monsieur, avec Madame!
Et j’aurai des coups de bâton!
Que fait-il? il donne la patte;
Puis aussitôt il est baisé.
S’il en faut faire autant afin que l’on me flatte,
Cela n’est pas bien malaisé.”
Dans cette admirable pensée,
Voyant son Maître en joie, il s’en vient lourdement,
Lève une corne toute usée,
La lui porte au menton fort amoureusement,
Non sans accompagner pour plus grand ornement
De son chant gracieux cette action hardie.
“Oh! oh! quelle caresse, et quelle mélodie!
Dit le Maître aussitôt. Holà, Martin bâton!”
Martin bâton accourt; l’Ane change de ton.
Ainsi finit la Comédie.

Dịch

Tài tự nhiên, xin ai chớ ép
Gượng nên công có đẹp mẽ gì?
Mấy đời những đứa ngu si
Làm ra mặt thiệp nó thì nên duyên
Ai cũng mến là “thiên chi phó”
Bẩm sinh ra sẵn có mấy người
Ai tài thì cũng mặc ai
Lừa ngu chuyện nọ là bài dạy khôn
Gã lừa ấy đến hôn ông chủ
Nghĩ thầy ta há phụ không yêu!
Chó kia phỏng lớn bao nhiêu
Ông, bà bữa sớm bữa chiều cho ăn
Lại có lúc quá thân hôn hít
Lại có khi quấn quít xoa đầu
Trò vè phỏng có chi đâu
Chỉ giơ chiếc vó, gâu gâu một hồi
Đùa bỡn có thế thôi mà quý
Còn ta đây động tí thì đòn
Rầy ta há lại không khôn
Cũng là như rứa phỏng còn khó chi
Nhân thấy chủ đang khi đắc ý
Lừa ta bèn rủ rỉ đến bên
Móng chân cùn cụt đưa lên
Vuốt cằm ông chủ mà rên một hồi
Chủ vội thét: Lừa toi! Quái lạ!
Đem gậy đây, sửa gã một phen
Nói rồi cầm gậy đả liền
Để lừa rối rít như điên như cuồng
Thế là thôi hết tấn tuồng

C’était chez les grecs un usage
Que sur la mer tous voyageurs
Menaient avec eux en voyage
Singes et chiens de bateleurs.
Un navire en cet équipage
Non loin d’Athènes fit naufrage.
Sans les dauphins tout eût péri.
Cet animal est fort ami
De notre espèce en cette Histoire
Pline le dit; il le faut croire.
Il sauva donc tout ce qu’il put.
Même un singe en cette occurrence,
Profitant de la ressemblance,
Lui pensa devoir son salut
Un dauphin le prit pour un homme,
Et sur son dos le fit asseoir
Si gravement qu’on eût cru voir
Ce chanteur que tant on renomme.
Le dauphin l’allait mettre à bord,
Quand, par hasard, il lui demande
« Êtes-vous d’Athènes la grande?
– Oui, dit l’autre, on m’y connaît fort
S’il vous y survient quelque affaire,
Employez-moi; car mes parents
Y tiennent tous les premiers rangs
Un mien cousin est juge maire.»
Le dauphin dit «Bien grand merci;
Et le Pirée a part aussi
A l’honneur de votre présence?
Vous le voyez souvent, je pense?
– Tous les jours il est mon ami
C’est une vieille connaissance .»
Notre magot prit, pour ce coup,
Le nom d’un port pour un nom d’homme.

De telles gens il est beaucoup
Qui prendraient Vaugirard pour Rome,
Et qui, caquetant au plus dru,
Parlent de tout et n’ont rien vu.
Le dauphin rit, tourne la tête,
Et le magot considéré,
Il s’aperçoit qu’il n’a tiré
Du fond des eaux rien qu’une bête.
Il l’y replonge, et va trouver
Quelque homme afin de le sauver.

Dịch

Người Hy Lạp ngày xưa đi biển
Thường mang theo trong chuyến viễn du
Nào tườu nào chó làm trò
Một thuyền như vậy bão to nhấn chìm
Tại vùng biển cách Athènes một quãng
Cải hải đoàn tính mạng gieo neo
May nhờ được bầy cá heo
Trồi lên ngụp xuống bơi theo cứu người
Sách Vạn vật ghi lời Pline nói
Loài cá heo bạn với loài ta
Cả đàn trong bão xông pha
Một con nhìn thấy đáy xa bác tườu
Khỉ giống người nhờ ưu điểm đó
Mà bác tườu được chú vớt luôn
Đàng hoàng cho cưỡi trên lưng
Tưởng đâu ca sĩ danh lừng ngày xưa
Hướng vào bờ tình cờ cá hỏi:
“Bác ở đâu, có phải Athènes?”
“Phải rồi – tườu đáp – này xem
Chốn này ai cũng biết tên tuổi mình
Nếu có chuyện thình lình gặp phải
Tại nơi đây xin hãy lại nhà
Bố mẹ mình to chức mà
Còn ông anh họ lại là phán quan”
Cá heo nói: “Cám ơn bác lắm
Còn Pirée bác hẳn không quên
Vẫn nhìn thấy nó thường xuyên?”
“Hằng ngày – tườu đáp – người quen cũ mà”
Qua những điều tườu ta vừa nói
Hải cảng đà nhầm với tên người
Khối người lẫn lộn dài dài
Vaugirard vẫn nhầm hoài Rome
Lắm kẻ cứ ba hoa tuỳ thích
Cái mình chưa mục kích lần nào
Nghe tườu ta nói thao thao
Cười thầm cá mới quay đầu nhìn xem
Biết rằng chỉ vớt lên đồ ngợm
Bèn thả tườu chìm dưới đáy xa
Xong rồi cá vội quay ra
Cùng đàn đội bão xông pha cứu người

Certain païen chez lui gardait un dieu de bois,
De ces dieux qui sont sourds, bien qu’ayant des oreilles.
Le païen cependant s’en promettait merveilles.
Il lui coûtait autant que trois:
Ce n’étaient que voeux et qu’offrandes,
Sacrifices de boeufs couronnés de guirlandes.
Jamais idole, quel qu’il fût,
N’avait eu cuisine si grasse,
Sans que pour tout ce culte à son hôte il échût
Succession, trésor, gain au jeu, nulle grâce.
Bien plus, si pour un sou d’orage en quelque endroit
S’amassait d’une ou d’autre sorte,
L’homme en avait sa part; et sa bourse en souffroit:
La pitance du dieu n’en était pas moins forte.
A la fin, se fâchant de n’en obtenir rien,
Il vous prend un levier, met en pièces l’idole,
Le trouve rempli d’or. «Quand je t’ai fait du bien,
M’as-tu valu, dit-il, seulement une obole?
Va, sors de mon logis, cherche d’autres autels.
Tu ressembles aux naturels
Malheureux, grossiers et stupides;
On n’en peut rien tirer qu’avecque le bâton.
Plus je te remplissais, plus mes mains étaient vides:
J’ai bien fait de changer de ton.»

Dịch

Một chàng có tính dị đoan
Trong nhà giữ bức tượng thần lâu nay
Thần bằng gỗ, hai tai lại điếc
Nhưng chàng mong những việc diệu huyền
Thờ thần lễ lạt liên miên
Cầu xin phù hộ, tốn tiền gấp ba
Bò tế quấn tràng hoa mỗi bận
Không thần nào ăn đậm như vầy
Song chàng chẳng được mảy may
Gọi là ân huệ của ngài ban cho
Về thừa kế, về trò cờ bạc
Về kho vàng bắt gặp trước sau
Ngoài ra khi bất cứ đâu
Có chút bão nổi ra sao mặc lòng
Là chàng phải ra công đóng góp
Mòn món tiền ki cóp lâu nay
Đồ cúng cho thần hàng ngày
Cũng buộc chàng phải tiêu xài rất ghê
Cuối cùng chẳng được gì như ý
Chàng điên lên đập bể tượng thần
Đòn xeo choang mạnh mấy lần
Tượng thần vỡ toác, kho vàng lộ ra
“Bây giờ ta hiểu, thì ra
Chàng dị đoan nói – khi ta dâng mày
Điều tốt lành thì mày khệnh khạng
Coi thân ta không đáng một trinh
Giờ đây mày hãy cút nhanh
Tìm bàn thờ mới tự mình kiếm ăn
Mày giống đám thổ dân khốn khổ
Ngớ ngẩn và thô lỗ xưa rày
Phải dùng gậy tẩn mới hay
Mới được chút đỉnh tay mày bỏ ra
Cúng bái mày mãi chẳng qua
Làm mày thêm mập, làm ta thêm gầy
Ta đổi giọng thế mà hay

Trên đây, uct.edu.vn đã dành tặng cho quý độc giả những tuyệt phẩm xuất sắc của nhà thơ La Fontaine. Nếu bạn là một người sưu tầm thơ hay thì đây chắc chắn là là một điểm đến tuyệt vời nhất. Mời các bạn đón xem phần 8 vào một ngày không xa nhé! Thân Ái!

Xem Thêm: Nhà thơ La Fontaine và trọn bộ trang thơ ấn tượng nhất phần 6

 

shop hoa tưoi thanh pho vi thanh hau giang

shop hoa thành phố vị thanh , shop hoa tươi thành phố vị thanh  , hoa tươi an giang

 xem thêm >> hoa sinh nhật đẹp , hoa khai trương, hoa đám tang, điện hoa , hoa lan hồ điệp  . shop hoa tươi Địa chỉ shop hoa


xem thêm >> hoa sinh nhật đẹp , lẵng hoa khai trương ,  điên hoa chia buồn , dien hoa 

shop hoa tươi quang binh

Bài viết trước:

BÀI VIẾT MỚI