Nhà thơ Nguyễn Tất Nhiên cùng tập thơ Thiên Tai ấn tượng

Nhà thơ Nguyễn Tất Nhiên cùng tập thơ Thiên Tai ấn tượng

Nào! Ngay bây giờ chúng ta hãy cùng nhau cảm nhận những tuyệt phẩm xuất sắc của nhà thơ Nguyễn Tất Nhiên nhé! Ông là một cây bút vang danh được nhiều người ngưỡng mộ và yêu thích. Ông có một lòng đam mê thơ ca mạnh mẽ được thể hiện trong mỗi tác phẩm của ông, chúng luôn được trau chuốt kĩ lưỡng. Cùng uct.edu.vn khám phá ngay bây giờ nhé!

Nào! Ngay bây giờ chúng ta hãy cùng nhau cảm nhận những tuyệt phẩm xuất sắc của nhà thơ Nguyễn Tất Nhiên nhé! Ông là một cây bút vang danh được nhiều người ngưỡng mộ và yêu thích. Ông có một lòng đam mê thơ ca mạnh mẽ được thể hiện trong mỗi tác phẩm của ông, chúng luôn được trau chuốt kĩ lưỡng. Cùng uct.edu.vn khám phá ngay bây giờ nhé!

Nội Dung

Tôi không đủ kiên nhẫn đọc hết cuốn truyện dài
vì truyện dài không thể đọc vội vã
người chắc cũng không đủ kiên nhẫn yêu tôi
vì tôi còn dễ chán hơn truyện dài
tôi là một kịch bản
trường thiên

Tình mới lớn phải không em rất thích?
Cách tập tành nào cũng thật dễ thương
Thuở đầu đời chú bé soi gương
Và mê mải dĩ nhiên làm lạ
Tình mới lớn phải không em rất lạ?
Cách tập tành nào cũng ngượng như nhau
Thuở đầu đời chú bé ôm phao
Và nhút nhát, dĩ nhiên ngộp nước
Tôi có cánh buồm tấp về ký ức
Em có chỗ ngồi quên lãng như mây
Dù cát bụi có nhiều phen dấy loạn
Cũng yên nằm mang phân bón cho cây
Nên bao giờ tôi cũng phải thương tôi
(Những ích kỷ nảy sinh sau lần thảm bại!)
Tuổi mười lăm giữa con trai, con gái
Đã rõ ràng ai khờ khạo hơn ai
Nên bao giờ tôi cũng phải thương tôi
(Những ích kỷ nảy sinh sau lần nhục nhã!)
Em có một đời rong xanh mơ đá
Tôi có ngàn năm say khướt hận thù!
Tình mới lớn phải không em rất mỏng?
Cách tập tành nào cũng dễ hư hao
Thuở đầu đời cầm đũa thấp cao
Và nâng chén, dĩ nhiên, đổ vỡ
Khi mỏi mòn nghe đời mình trắc trở
Hơn lúc nào tôi quá đỗi thương tôi!

Nỗi tự kiêu tôi
Chính là nỗi tự kiêu của giọt sương sắp tan
Ban mai trời thổi gió
Mọi người làm sao thấu hiểu
Và hạnh phúc tôi và hạnh phúc tôi khác nào những giọt sương cuối cùng âm thầm bốc hơi thành mây thành khói mịt mờ trong tâm thức lãng quên mà hạnh phúc mang ý nghĩa huỷ diệt đến không còn tàn tích ôi hạnh phúc tôi chìm – huỷ diệt chìm trong huỷ diệt – nên chẳng biết gì hết
Đã là con người rõ rệt
Ai không hơn một lần ướt áo
Thời tiết thay đổi bất thường
Nắng cũng mồ hôi
Còn mưa thì thâm lậm
Dĩ nhiên
Nên tôi có nhiều thời kỳ chạy ráo riết săn đuổi tình yêu (dù tình yêu tôi là đường tên bắn đi từ khả năng một xạ thủ tồi tệ) săn đuổi hạnh phúc (dù hạnh phúc tôi chỉ vài giọt sương chắt mót trên lá cành)
Ban mai trời thổi gió
Nỗi tự kiêu tôi chính là nỗi tự kiêu của giọt sương sắp tan nên đời sống bấp bênh tự thấy mình cao quí bởi phút giây hấp hối lê thê
Thôi thì tất cả những người tình
Nhận dùm chút thỉnh nguyện
Hãy cùng nhau một lần
Nhìn tôi là vĩnh cửu

1.
Những kỷ niệm đời xin hãy còn xanh
(Có một ngày mình bỏ trường bỏ lớp
Anh cũng đi như luật định trời dành
Em cũng đi như luật định trời dành)
2.
Nắng bờ sông như màu trang vở cũ
Thuở học trò em làm khổ ai chưa?
3.
Anh muốn khóc trong buổi đầu niên học
Bàn tay xương cầm hờ hẫng văn bằng
4.
Em hãy đứng trước gương làm dáng
Tự khen mình đẹp quá đi em
(Lỡ mai kia mốt nọ theo chồng
Còn đôi chút luyến lưu thời con gái)
Em hãy ra bờ sông nhìn nắng trải
Nhớ cho mình dáng dấp người yêu
(Lỡ dòng đời tóc điểm muối tiêu
Còn giây phút chạnh lòng như… mới lớn)
Mình hãy trách đời nhau nhiều hư hỏng
Rồi giận hờn cho kỷ niệm đầu tay
Thu miên man không thấy lá vàng bay
Anh phải nói: buồn chúng ta màu trắng
5.
Tình cứ đuổi theo người như chiếc bóng
Người thì không bắt bóng được bao giờ
6.
Anh muốn khóc trong buổi đầu niên học
Bởi yêu em nên sầu khổ dịu dàng

Tôi có chỉ cho gia đình
Người tôi yêu
Là một nàng con gái Bắc
Mẹ tôi hai lần nhìn
Dáng em đi
Và nói nó còn nhỏ dại
Không hiểu nó thương mày chỗ nào
Tôi trả lời chỗ con làm thi sĩ
Tuy nhiên tôi vừa đau nhói trái tim
Vì hiểu rằng
Muôn đời
Em vẫn ngó tôi nửa mắt
Có gì đâu
Thiên hạ lâu nay cứ nhạo báng tôi khùng!

1.
dĩ vãng là địa ngục
giam hãm đời muôn năm
tôi – người yêu dĩ vãng
nên sống gần Satan
ngày kia nghe lời quỉ
giáng thế thêm một lần
trong kiếp người linh mục
xao gầy cơn điên trăng!
2.
vì tôi là linh mục
không mặc áo nhà giòng
nên suốt đời hiu quạnh
nên suốt đời lang thang!
vì tôi là linh mục
giảng lời tình nhân gian
nên không có thánh kinh
nên không có bổn đạo
nên không có giáo đường
(một tín đồ duy nhất
vừa thiêu huỷ lầu chuông!)
vì tôi là linh mục
phổ lời tình nhân gian
thành câu thơ buồn bã
nên hạnh phúc đâu còn
nên người tình duy nhất
vừa thiêu huỷ lầu chuông
vì tôi là linh mục
không biết mặt thánh thần
nên tín đồ duy nhất
cũng là đấng quyền năng!
3.
tín đồ là người tình
người tình là ác quỉ
ác quỉ là quyền năng
quyền năng là tín đồ
tín đồ là người tình
(vì tôi là linh mục
giảng lời tình nhân gian!)
4.
vì tôi là linh mục
không biết rửa tội người
nên âm thầm lúc chết
tội mình còn thâm vai…

Giọt mưa xanh mấy tuổi nàng
Tôi nghe lá rụng như vàng áo xưa
Hơi tàn tro ấm lần đưa
Ba năm khơi lại cũng vừa đủ đau
Sớm, trưa, chiều, tối, ra, vào
Người chưa yên nỗi thầm xao xác lòng
Nên thời gian ấy ngùi trông
Khô như hạt bụi trưa ngừng ngập bay
Ba năm vuốt sợi tình dài
Ừ tôi còn vụng ngón tay dậy thì
Thuở nào sầu đã lâm ly
Giờ thêm già héo (nhiều khi hận thù)
Lửa đom đóm mỏi mòn, lu
Nhưng tôi buồn cứ vi vu thổi hoài
Mưa thì mưa thả phai phai
Rồi sau đó sẽ một vài tang thương
Bởi quen cầm lược soi gương
Biết ai ôm gối mộng thường lâu chăng?
Giọt mưa xanh mấy tuổi nàng
Tôi nghe lá rụng như vàng áo xưa…

1
Và thơ tôi gom hết cho người
Rất tội nghiệp như dòng sông nước cạn
2
Chiều nay trời mưa trên tóc nhuộm
Không biết người có sợ tàn phai
3
Tình một hai năm chưa phải tình dài
Cũng không thể gọi là tình mới
Tôi vẫn đợi như ngày tôi đã đợi
Vẫn ngậm tình về như buổi ngậm tình đi
(Nghĩa là tôi ấp úng chuyện yêu người
Cơ khổ như những lời thú tội!)
4
Tình sớm rụi bởi rơm tình sớm cháy
Tôi làm sao can đảm ngắm tro tàn?
Nên cuộc đời, cứ thế, run run
(Gió thì lạnh – tay chẳng màng đánh lửa!)
5
Tôi vẫn đợi, đợi người thêm chút nữa
Tự an ủi mình khi cắn nỗi sầu đau
Tình một hai năm… chưa bạc mái đầu
Chưa tuyệt vọng (bởi vì chưa hy vọng)
6
Và hôm nay mưa nhiều trên tóc nhuộm
Xơ xác người, tôi thấy buồn chưa tôi?
(Biết làm sao cấm đoán được mưa trời?)
7
Cha mẹ sinh tôi: thằng con bất hiếu
Thề thốt thương người hơn cả song thân!

Em mùa thi diện cũng xênh xang
Áo mới còn bay mùi tơ hàng
Ta tiếc dùm ai từng sợi tóc
Rụng lẻ loi sầu trên vai ngang
Em mùa thi khua đôi guốc cao
Bàn chân Nam Định rất chiêm bao
Ta sợ bùn đen vây nếp chỉ
Bởi vì tháng bảy có mưa mau
Em mùa thi mơn như trái cam
Con mắt kiêu kỳ rất Việt Nam
Ta đợi hôm nào em chợt khóc
Dù đượm u hoài hay hân hoan
Em mùa thi ưng ửng phấn hồng
Đôi má làm duyên cùng bướm ong
Ta lo ngàn cánh môi tàn nhẫn
Chờ gió giông nào rớt nụ hôn
Em mùa thi xanh màu lá non
Ve vẩy cười trên cành lộc thơm
Toan ghé tay phàm ai trộm ngắt
Đau đớn trong ta mấy trận đòn

1
người từ trăm năm
về qua sông rộng
ta ngoắc mòn tay
trùng trùng gió lộng
(thà như giọt mưa
vỡ trên tượng đá
thà như giọt mưa
khô trên tượng đá
có còn hơn không
mưa ôm tượng đá)
người từ trăm năm
về khơi tình động
ta chạy vòng vòng
ta chạy mòn chân
nào hay đời cạn
(thà như giọt mưa
vỡ trên tượng đá
thà như giọt mưa
khô trên tượng đá
có còn hơn không
mưa ôm tượng đá)
người từ trăm năm
về như dao nhọn
ngọt ngào vết đâm
ta chết âm thầm
máu chưa kịp đổ
(thà như giọt mưa
vỡ trên tượng đá
thà như giọt mưa
khô trên tượng đá
có còn hơn không
mưa ôm tượng đá)
2
thà như giọt mưa
gieo xuống mặt người
vỡ tan vỡ tan
nào ta ân hận
bởi còn kịp nghe
nhịp run vồi vội
trên ngọn lông măng
(người từ trăm năm
vì ta phải khổ)

Cho nên
Mưa
Mãi
Không ngừng
Là trăm năm
Ướt
Một quần
Yêu
Em

1
Nghe trong hồn cỏ em còn
Trời xanh đuối mộng, mưa mòn tóc, thu
(Hỡi ơi tình đã sương mù
Bỏ tôi hiu quạnh mái đầu trông mong)
2
Đau lòng
Là con dốc cũ đầy vong ngôn nàng
3
Mai về thiếp giữa rừng hoang
Chiêm bao chắc cũng hai hàng chân đi
(Xa người tôi bỗng man di
Tay nâng sầu thảm tay ghì trăng hoa)
4
Cây trong vườn nhớ, la đà
Lệ như thơ khóc vài ba mộ phần
5
Mưa nào rớt giữa hư không
Xác tôi nằm dưới bia hồng chân mây
Ướt dùm đôi ngọn cỏ may.

1
Những cọng cỏ bay điên
Tung tăng ngoài đồng nội
Một người tình thiêng liêng
Trong vòng đua vận hội
Tôi đuổi bắt không ngừng
Dầm nắng mưa, cũng tội
Những cọng cỏ khô bay
Người tình như ngựa quí
Cả hai đều phi thường
Tôi không là gió giông
Tôi không là oan hồn
Nên chạy hoài thấm mệt
Cùng cơn đau xốc hông
Vòng đua dĩ nhiên tròn
Âm mưu vừa loé mọc
Tôi quay đầu chạy ngược
Hy vọng gỡ phần thua
Nhưng trọng tài phản đối
Nhưng khán giả reo hò
Người tình hí vang trời
Cỏ khô bay đầy trời
Cả hai đều chiến thắng
Tôi xuôi tay ngó trời
Biết lấy gì căm phẫn?
2
Vài ba chiếc lá vàng
Trong vườn cây trái đỏ
Vài ba chiếc lá vàng
Buổi lìa trần buồn bã
Tôi nhủ tôi thì thầm:
“Đời sống thật hối hả
Hãy cố giữ thăng bằng
Sau những lần vấp ngã”
Tôi nhủ tôi nhiều lần
Nhiều lần, rồi lãng quên
3
“Khi giáp mặt người tình
Cứ lừa thế tấn công
Bằng tất cả thủ đoạn”
Đó là một điều răn
Dỗ tôi – người bất hạnh
Dỗ tôi – người hay quên
4
Mỗi phần của linh hồn
Là thầm kín vô âm
Tôi làm sao bày tỏ
Người tình có hào quang
Mắt tôi vừa thấy rõ
5
Chúa không đủ kiên nhẫn
Nhắc nhở một con chiên
Có cuộc đời đãng trí.

Nhìn em buổi chiều mất trinh vì có người nắm tay
Lẽ ra tôi phải rất buồn
Và hát bài con quỳ lạy Chúa trên trời
Hay nhẹ nhàng lắm cũng
Đôi tiếng thở dài…
(Tôi tốn công giải thích cùng bạn bè
Về thái độ yên lành quá đáng
Rằng đám ma thứ nhất đám ma thứ hai đi ngang
Là những đám ma
Đám ma thứ ba đám ma thứ tư đám ma thứ năm…
Đi ngang
Là những xe vận tải).

Bất thần sáng mắt yêu ai
Khác chi mời người bứt ruột
Khúc ruột nào ứa men thơ
Nhớt tay làm em muốn khóc
Quả tình ta nhiều sâu độc.

sao thiên thu không là xa nhau?
nên mưa xưa còn giăng ngang hồn sầu
tôi đứng như cây cột đèn gẫy gập
và một con đưỜng cúp điện rất lâu
sao thiên thu không là chôn sâu?
nên nắng xưa còn hanh mái tóc nhầu
tôi đứng như xe tang ngừng ngập
và một họ hàng khăn trắng buồn đau
sao thiên thu không là đường chim?
nên mây năm xưa còn trên tay phiền
tôi đứng như tường vôi luống tuổi
và những tàng xanh chùm gởi quê hèn!
sao thiên thu không là lãng quên?
nên tình xưa còn cháy âm thầm
tôi đứng như căn nhà nám lửa
và những người thân trốn chạy vội vàng!
sao thiên thu không là sương tan?
nên mặt trời xưa còn gượng huy hoàng
tôi đứng như dòng sông im lặng
và những cánh buồm kiệt sức lang thang!
sao thiên thu không là thiên thu?
nên những người yêu là những ngôi mồ
tôi đứng một mình trong nghĩa địa
và chắc không đành quên khổ đau!

Những trang thơ của Nguyễn Tất Nhiên luôn được bạn đọc đánh giá cao và săn đón mạnh mẽ. Với lối thơ trữ tình, những thi phẩm của ông luôn đánh thức trái tim bạn đọc mạnh mẽ. Hãy cùng nhau cảm nhận và chia sẻ bài viết này của chúng tôi nhé! Thân Ái!

 

shop hoa tưoi thanh pho vi thanh hau giang

shop hoa thành phố vị thanh , shop hoa tươi thành phố vị thanh  , hoa tươi an giang

 xem thêm >> hoa sinh nhật đẹp , hoa khai trương, hoa đám tang, điện hoa , hoa lan hồ điệp  . shop hoa tươi Địa chỉ shop hoa


xem thêm >> hoa sinh nhật đẹp , lẵng hoa khai trương ,  điên hoa chia buồn , dien hoa 

shop hoa tươi quang binh

Bài viết trước:

BÀI VIẾT MỚI