Tập Thơ “Tình” Của Nhà Thơ Bùi Nguyễn Trường Kiên

Lắng Đọng Tập Thơ “Tình” Của Nhà Thơ Bùi Nguyễn Trường Kiên (P2)

Bạn là người yêu thơ, đam mê nghệ thuật? Cùng nhau tham khảo chùm thơ “Tình” hay nhất của nhà thơ Bùi Nguyễn Trường Kiên (phần 2) dưới đây để hiểu thêm về tình yêu thương quê hương đất nước nhé. Nó như đã ngấm vào da thịt của ông, hàng ngàn bài thơ về quê hương luôn được đông đảo bạn trẻ đón nhận .

Bạn là người yêu thơ, đam mê nghệ thuật? Cùng nhau tham khảo chùm thơ “Tình” hay nhất của nhà thơ Bùi Nguyễn Trường Kiên (phần 2) dưới đây để hiểu thêm về tình yêu thương quê hương đất nước nhé. Nó như đã ngấm vào da thịt của ông, hàng ngàn bài thơ về quê hương luôn được đông đảo bạn trẻ đón nhận .

xem thêm….

Mời các bạn cùng tham khảo và hiểu phần nào về ông và lối viết độc đáo mới mẻ của ông nhé!

Nội Dung

Có mùa hạ nào cho riêng tư. Để chỉ mình ta thấy em về từ trong nắng sớm. Tiếng ve gọi mùa, hay thay ta gọi người con gái… mà râm ran cả góc phố xưa. Em dịu dàng và hiền như cỏ. Bước chân em gót nhẹ tựa mây trời.

Em và ta và mùa hạ. Cứ xen giữa nhớ và xa. Cứ tưởng tất cả sẽ tan vào thời gian chờ đợi. Vậy mà vẫn vẹn nguyên. Nỗi nhớ cứ trở mình. Lúc ta đi. Em ở đấy. Lúc ta về. Em đã rời xa.

Mùa hạ thì cứ buồn suốt mùa.
Ba tháng.
Ba tháng buồn làm úng những mùa vui.

Ta yêu mùa hạ xưa. Vì màu phượng ướp một góc trời. Hồng sắc thắm. Và vì em. Em đẹp như tiên. Tiên thường ở trên trời. Ta thì suốt ngày chân trần lội bộ. Thằng con trai đang yêu nhát hơn thỏ đế. Nên có bao giờ dám với lên cao…

Hạ năm ấy em đi. Đường tình ta lạc mất. Tiếng ta gọi em khản cả mùa phượng đỏ. Tiếng ve sầu rả rích nhói cơn đau. Ta đợi em suốt những mùa sau. Biền biệt xa. Em cứ như là làn mây ngày cũ.

Bây giờ hạ lại về. Nhưng em thì vẫn xa. Vời vợi. Để ta cứ mơ giấc mơ ngày xưa lặp lại. Em bước đi. Còn ta đứng thẩn thờ…!

Cảm ơn một buổi chiều xưa
Cho ta ta gặp một cơn mưa bất ngờ
Cho ta những buổi mong chờ
Cho ta thêm những tình cờ con tim

Xuân về cho thắm môi em
Ở nơi lộng gió chợt thèm nắng hanh
Mây giăng kín cả tầng xanh
Người đi kẻ ở hoá thành tương tư

Tập Thơ “Tình” Của Nhà Thơ Bùi Nguyễn Trường Kiên

MỘT

Mắt em buồn mênh mông trời biển
Cho mưa ngâu sương giá kéo về
Môi em buồn phai cả màu son thắm
Em cho tôi buồn chung… với, nhe?

HAI

Ừ, thì cười vậy đi em
Muốn me, cốc, ổi, cà rem… anh chìu
Chứ đừng làm mặt ỉu xìu
Xấu quăn xấu quắc người yêu… ai kìa!

BA

Một chớp mắt em thả hồn vào gió
Buổi chiều phai còn chút nắng bên đường
Phía trước bao luỵ phiền cay đắng
Em mỉm cười rực rỡ ánh dương

BỐN

Khi em say cả đất trời mộng mị
Làm ngả nghiêng ngọn gió bên hè
Suối tóc em trói hồn tôi từ đó
Vạt nắng buồn tôi cũng chẳng muốn che

NĂM

Em mãi là bình minh cả lúc khi chiều xuống
Luôn tươi nguyên sắc thắm mặn mà
Em ngồi đấy ngoài kia từng sợi nắng
Đang hờn tranh hôn ửng má em hồng

SÁU

Tóc em thoảng hương hoa bưởi
Vai em toả ngát hương nhài
Môi em nồng cay hương mật
Tôi, chắc cả đời tha hương…!

BẢY

Mắt em đấy chứ nào là giông bão
Là môi em chứ nào phải cuồng phong
Bao đêm tôi lòng cứ dặn lấy lòng…
Đừng yêu, đừng yêu… vậy rồi tôi vẫn ngốc!

quỳnh như đêm ấy đêm dài
trăng non chênh chếch bên ngoài vườn xuân
gió len khóm lá ngập ngừng
nửa quên nửa nhớ nửa dừng nửa đi

Tập Thơ “Tình” Của Nhà Thơ Bùi Nguyễn Trường Kiên

giọt buồn đọng trĩu bờ mi
tiếng cười ngập cả lối đi vẫn buồn
hồi chuông ai oán đoạn trường
ngỡ ngàng lối lạ con đường rẻ hai

nụ quỳnh mới thắm đã phai
hương là hương của một vài canh thâu
rưng rưng nhuỵ đã phai màu
khóc hoa đêm cũng cúi đầu rưng rưng

canh thâu ai thức đã từng
một loài hoa nở sáng bừng canh thâu
gom cho tinh khiết một màu
trắng trong trọn kiếp bạc đầu hư vô

biển đời thua được sóng xô
biển tình cay nghiệt nhấp nhô biển tình
còn vài canh nữa bình minh
yêu tôi gửi trọn tim mình cho em

Này em nhìn gì mà dữ vậy
Hớp hồn ai thì cứ, nhưng đừng…
Tôi chẳng là trẻ con để mà em dụ
Lúc em hết nhìn tôi biết bắt đền ai!

Này em lắc đầu gì mà kinh vậy
Chỉ như lá thu khẻ chạm mặt hồ
Nhẹ thôi mà đau thấu ruột
Em lắc đầu tôi mộng mị… Trời ơi!…

Này em đừng đi… đừng đi… vội
Đùa đấy mà, chỉ… giỡn chút thôi
À, mà đố em: Vì sao mây cùng gió…
Bay hết rồi mà tôi vẫn đứng đây?

Tập Thơ “Tình” Của Nhà Thơ Bùi Nguyễn Trường Kiên

Tình cờ tôi nhặt hạt sương
Đọng trên cánh lá vấn vương ơ hờ
Quen đâu mà đợi với chờ
Yêu đâu mà cứ thẩn thờ vào ra!

Ô kìa một giọt sương sa
Phía bên em cũng ngọc ngà long lanh
Dẫu rằng chua chẳng bằng chanh
Phòng cơn khát em để dành riêng tôi!

Say thì cũng đã say rồi
Lạc thì cũng đã lạc hồi mới say
Đố em: ở thế gian này…
Có ai quên được cái ngày mới yêu?

Hà ơi…
tiếng mẹ ru ngày xưa
hay tiếng em gọi ta
giữa đêm thanh vắng

Hà ơi…
sao mà buồn
mà đắng cả lòng

Thời mẹ ru
tóc ta xanh như rễ tre làng
lúc em gọi
mây trời sa thấp lắm

dòng sông ta tắm
bến bờ xưa là mẹ
bến bờ này là em

dòng sông đưa ta đi
đầu bến ngày xưa mẹ nhoà nước mắt
cuối bến chờ
em có vui không?

Tập Thơ “Tình” Của Nhà Thơ Bùi Nguyễn Trường Kiên

Hà ơi…
ta thèm tiếng ru của mẹ
và cũng thèm
tiếng gọi của em

Em là sự bình yên. Là điều không đổi. Là một cộng một có nghĩa chỉ bằng hai. Dù cho hai đã không còn là hai nữa. Dù cho bếp đã tàn tro và lửa đã từ lâu không còn sưởi ấm. Mặc cho ai đã băng qua vực thẳm. Vượt lên núi cao. Đã hanh hao nỗi chờ mong khắc khoải. Em vẫn thế. Lặng yên và chẳng đổi thay gì!

Em vốn thế mà. Sự bình yên đã định. Mặc cho cơn bão của nỗi nhớ tràn về. Hay đợt lũ của hoài mong cứ ngấp nghé tràn qua ranh giới. Em vẫn lặng thinh. Lặng thinh. Lặng thinh… Không hề bối rối.

Một linh hồn cần cứu rỗi. Em gật đầu: “Vâng. Hãy đợi”. Một người chờ. Đứng đợi suốt mùa đông!

Hoa cỏ đã phai trên những cánh đồng. Mặt trời đã bao lần thu bóng. Thời gian đâu còn ngày dài tháng rộng. Em vẫn mãi tận đâu, như cánh chim bằng.

Ta gặp nhau một sáng. Hẹn nhau một chiều. Vội vã chia tay nhau giữa phố đông người lạ. Để nụ cười cho nhau còn chưa dám trao. Đôi mắt em mãi nhìn đi hướng khác. Để trái tim cháy khát. Thèm ngọn gió lành. Bờ giậu nào đã được phân ranh. Tình yêu cũng chia theo cột mốc. Mặc cho kẻ lang thang lạc loài cô độc. Em hững hờ. Yên định. Một mình em.

Có người thức giấc lúc nửa đêm. Để ngẫm về cánh chim bằng và sự chờ mong chín vạn. Chín vạn ngày? Chín vạn năm? Hay chỉ chín vạn giây ngắn ngủi? Cụ Tản Đà có hay. Cánh chim bằng ngày xưa dẫu có bay về núi. Một trăm năm sau vẫn có kẻ đi tìm. Tìm cánh chim cô đơn cùng nỗi mong chờ.

Tập Thơ “Tình” Của Nhà Thơ Bùi Nguyễn Trường Kiên

Xin cảm ơn câu thơ. Làm nhịp cầu bắc qua nỗi nhớ. Mặc cho thời gian là phút hay giây, là ngày hay tháng. Mặc cho sự chờ mong có ướt sủng cơn mưa, hay nẻ khô cơn hạn. Nỗi mong chờ – khắc khoải từng giây.

Chào em – cánh chim bằng của ngày xưa ấy. Dẫu bây giờ. Vẫn yên định. Mình em.

Về thôi em
Thời gian có dừng lại bao giờ
Những đêm không em – bầu trời xanh xao lắm
Phố không em – những con đường buồn nằm ngái ngủ
Sài Gòn không em – gió cứ lùa vào từng cơn lạnh buốt
Tôi không em – chỉ còn nửa nụ cười.

Tập Thơ “Tình” Của Nhà Thơ Bùi Nguyễn Trường Kiên

Về thôi em
Bến sông xưa cứ mỗi chiều dậy sóng
Chờ người xưa lối cũ bước chân về
Vắng em ngày dài như sa mạc
Những hàng cây đứng đó cũng vô hồn
Quán nước cũ nhớ nụ cười bẽn lẽn
Ngày tháng xưa nhớ nụ hôn đầu.

Em đi xa
Em có quay về?
Bãi biển trưa nào những con sóng mồ côi
Cứ dập dềnh chờ bàn chân nhỏ
Vạt nắng trưa cũng buồn ngoài ngõ
Nhớ má em hồng hay nhớ cuộc tình ta?

Nỗi buồn xa em mãi thành quen
Cứ lấy kỷ niệm của một ngày, một tuần hay bao tháng trước
Làm hành trang cho mỗi ngày tôi lên con dốc ngược
Tiếng thở dài đốt cháy kỷ niệm xưa.

Tập Thơ “Tình” Của Nhà Thơ Bùi Nguyễn Trường Kiên

Về thôi em
Trời đang đổ mưa.

em hiền như một áng mây
mùa đông áo tím ai bay ngang trời
gió lay
từng vạt
sương rơi
vàng hanh
nhuộm úa
cả lời thề xưa

em hiền như những hạt mưa
rơi mềm áo lụa cho vừa lòng anh
mắt cười
biếc góc
biển xanh
để nghe
sóng vỗ
dỗ dành bờ xa

em về lối cũ hôm qua
mùa đông ở lại cùng ta nỗi buồn

Tôi nhớ em
Hay nhớ những buổi chiều
Những buổi chiều
Sài Gòn
Phai nắng

Tập Thơ “Tình” Của Nhà Thơ Bùi Nguyễn Trường Kiên

Môi đắng
Nào bởi cà phê!

Tôi yêu em
Hay yêu những con đường
Những con đường
Sài Gòn
Quen lạ

Tim em hoá đá
Hỏi bởi vì sao?

Tôi xa em
Khi quên những lối về
Những lối về ngày xưa
Lạc mất
Tim tôi là ngục thất
Giữ người
Ngày xưa…

Mãi nhìn vào mắt em
Ta không thấy những chiếc lá bồ đề chao nghiêng trong gió
Những trái tim vàng mong manh im lìm trên thảm cỏ
Chờ gì đêm nay?

Mãi nhìn suối tóc em
Ta chẳng thấy những chiếc lá bồ đề khắc vào tường vôi lạnh giá
Những trái tim màu rêu tự bao giờ hoá đá
Chờ gì đêm nay?

Tập Thơ “Tình” Của Nhà Thơ Bùi Nguyễn Trường Kiên

Mãi nhìn vào môi em
Ta không thấy thời gian lạnh lùng trôi ngoài ô cửa
Mây lang thang tìm vầng trăng lạc nửa
Bao giờ tìm được nửa kia?

Mãi nghe em cười
Có kẻ quên mình là gã hành khất già tội nghiệp
Em về say giấc điệp
Góc đêm này ai đếm lá vàng rơi!

Gió xua làm gì để lá lả lơi
Em ngoan làm gì để một người vấp ngã
Một lần gặp một đời trả giá
Vậy mà có người thèm hẹn suốt trăm năm

Rồi trăng sẽ rằm
Lá vàng cũng sẽ hoá thân vào đất
Đời bao điều được mất
Ta chờ gì đêm nay?

Ừ thì em đó, ta đây
Ừ thì những gió cùng mây một thời
Ừ thì chuyện của cuộc đời
Ừ thì ta đã buông lời bướm ong

Tập Thơ “Tình” Của Nhà Thơ Bùi Nguyễn Trường Kiên

Ừ thì em cứ lạnh lùng
Ừ thì em cứ lại dùng dằng xa
Ừ thì em sắc mặn mà
Ừ thì ta đã bước qua xế chiều

Ừ thì chẳng ít chẳng nhiều
Ừ thì những sáng những chiều vấn vương
Ừ thì chung một quãng đường
Mà thôi…
Em hãy đi đường em đi!

Có một loài hoa nghiêng về phía mặt trời
đón từng vạt nắng
từ mỗi sớm tinh mơ
có một loài hoa chẳng bước vào thơ
không rực rỡ như hồng đào lan cúc
em mỗi ngày
đánh thức
bình minh.

Em chưa lên non cao
đâu thấy đời chập chùng sóng cả
chưa ra biển rộng
nào biết đường trần lắm vực thẳm cheo leo
mai kia giữa lưng đèo
ai sẽ dìu em về miền đất hiền như khoai sắn
đời ngập tràn mưa nắng
em có đủ đầy yêu thương!

Bức tranh đời sáng tối nhiễu nhương
sắc vàng em rực màu hy vọng
một tối nào cơn gió lộng
lao xao bến đỗ tiêu điều!

Tập Thơ “Tình” Của Nhà Thơ Bùi Nguyễn Trường Kiên

Tội nghiệp em
nếu có những buổi chiều mưa nặng hạt
ngực tôi ngập tràn tiếng hát
sao thanh âm tắt lịm giữa chừng
ai sẽ ru em một chặng đường
để áo em khô và môi em ấm lại
để biết chặng đường ngắn vậy
mà tôi đi chẳng đến được bao giờ!
tội nghiệp tôi
tội nghiệp những ơ hờ
bình minh đang lên ở phía em
phía tôi lại hoàng hôn sắp chớm
tiếng cười em tươi như nắng sớm
môi tôi héo úa tựa hoa tàn!

Có một loài hoa rực rỡ sắc vàng
nghiêng về phía chiều đông lạnh giá
ngực trái tôi lành như rơm rạ
em cứ vô tình ngã xuống lúc chồn chân

Mây trên trời và nắng sẽ bâng khuâng
gió ngừng thổi trăng cũng vừa mới khuyết
em có biết…
em nào có biết
tôi nhốt tình tôi trong ngục thất đại ngàn!

ta được em hôn
nụ hôn lúc xế chiều
lúc ta còn say ngủ
lúc kim đồng hồ chỉ ba giờ kém mười lăm
lúc ta một mình cô đơn và khắc khoải
ta lặng thinh nỗi buồn đá sỏi
em bỏ đi
như gió qua rèm

Tập Thơ “Tình” Của Nhà Thơ Bùi Nguyễn Trường Kiên

môi em thơm mùi gió biển
tiếng em thì thầm như sóng vỗ bờ đêm
rì rào
rì rào
rì rào
ru bờ cát trắng
rì rào
rì rào
cho ta tiếc nuối
rì rào
tiễn cuộc tình xa

phải chi em đừng đến
và cũng đừng hôn
để ta không phải thức giấc một mình
để ta không phải tiếc nuối một mình
để ta được một mình gặm nhấm nỗi cô đơn
trong khoảng lặng cả đời không lấp nổi

giấc ngủ chiều tiếc nuối
em đi rồi
vương vấn
để mình ta

nào hoa hồng
nào mật ngọt
nào trăng sáng
nào gió ngàn
nào những chiều nhìn áng mây trôi
để đêm về thao thức
nào từng ngày trái tim rạo rực
để từng ngày
nhớ
mong

Tập Thơ “Tình” Của Nhà Thơ Bùi Nguyễn Trường Kiên

tất cả
những từ hay và đẹp nhất
người ta dành hết cho tình yêu

ta yêu em – một buổi chiều
không hoa
không mật
dường như gió cũng không thổi qua
và vầng trăng thì còn xa lắm
vậy mà ta vẫn đắm
vẫn
say

ta yêu em quên cả tháng ngày
quên mất lối quen về căn gác nhỏ
chẳng nhớ phận mình lá cỏ
đời chất chồng những vết xước đi qua

ta yêu em như bão tố phong ba
dập vùi cơn sóng dữ
những ngọn sóng tràn vào quá khứ
rồi lặng im cùng nỗi u hoài

ta yêu em mệt nhoài
con dốc đứng mệt nhoài lê bước
một mình giữa con nước ngược
lại chỉ ta cùng bão tố giữa trời

yêu em lúc sương giá bời bời
ta ngồi cùng bao điều mộc mạc
với nỗi niềm khao khát
những chớp loà
mật
ngọt
trăng
hoa

Tập Thơ “Tình” Của Nhà Thơ Bùi Nguyễn Trường Kiên

sương là gối chăn
bãi cỏ là nhà
tuổi thanh xuân ta tặng hết cho em
vào một ngày nhạt nắng
bây giờ
chỉ còn là vị đắng
cùng riêng ta – một góc nhỏ bụi bờ!

Em là ai. Bao lần tôi tự hỏi
Bóng hình em. Tôi nhớ. Mỗi ngày
Vậy mà chẳng biết. Em là mơ hay thực
Cứ chập chờn sương khói buổi chiều đông

Em tươi xinh hơn triệu đoá hồng
Nụ cười Mona Lisa bí ẩn
Lời em ngày nào như sóng
Cuộn vào tôi từng đợt dâng trào
Em ở rất gần. Tôi biết
Mà cũng thật xa hơn cả gió trên ngàn

Căn phòng tôi im bặt tiếng đàn
Để lắng nghe màu trăng loang ngoài cửa
Đêm mờ sương ngoài sân quỳnh nở
Hương có nồng một đoá nhỏ đêm đông?

Em đấy
Mà như có
Như không!

người ta bảo đó những bậc thang
còn tôi lại thấy những phím đàn
thang để lên cao và xuống thấp
phím gõ nhịp đời giũ gian nan!

em ngồi đấy là cao hay thấp
thấp cao nào có nghĩa gì đâu
những nốt thanh tôi nhường em cao vút
tôi bè trầm hơi thở bể dâu!

em không đón, nắng trời cũng đến
chẳng hề mong bão cũng kéo về
và sương sớm cơn ngâu buồn cũng thế
đến bao giờ em ra khỏi cơn mê?

Tập Thơ “Tình” Của Nhà Thơ Bùi Nguyễn Trường Kiên

trái tim tôi đập nhịp của làng quê
nên cứ thật thà như khoai như lúa
hễ cứ thấy mình yêu là nói
dẫu em đang ở trên tầng cao tít tắp bậc thang đời!

ai yêu em, thì đó, xin mời…
em có yêu ai thì xin em cứ nói
tôi chỉ nói nhỏ với em về cái điều từ năm ngoái:
nhớ em!

thôi đừng buồn nữa
sông ơi
thuyền xưa bỏ bến
ra khơi
từ ngày…

thôi đừng buồn nữa
heo may
mây ngàn phương
của chốn này
riêng đâu

Tập Thơ “Tình” Của Nhà Thơ Bùi Nguyễn Trường Kiên

thôi đừng buồn nữa
giọt ngâu
hạ đi
thu đến
hạ đâu
riêng mình

thôi đừng buồn
kẻ si tình
đoá quỳnh
giát ngọc
của mình
ngày xưa

thôi đừng buồn nữa
cơn mưa
có dòng sông nhớ
đổ vừa
trăm năm!

mắt nhìn xa xăm thế
ta nào dám đến gần
em áo lụa trắng ngần
ta vén mây tìm nắng

mơ được là tóc em
để vươn hoài môi mọng
mơ ngày dài tháng rộng
để em mãi xuân thì

Tập Thơ “Tình” Của Nhà Thơ Bùi Nguyễn Trường Kiên

chỉ cần làn gió thoảng
hương sẽ ngát không gian
rung nhẹ một phím đàn
tim ngập tràn hạnh phúc

em chỉ dừng khoảng khắc
rồi cũng sẽ rời xa
em xuân sắc nhành hoa
ta hoài hương trọn kiếp

Xin cảm ơn một góc đời tĩnh lặng
Hương ngọc lan thoang thoảng sớm mai nào
Những buổi sáng mưa rơi, chiều ngập nắng
Một người ngồi lặng lẽ dáng xanh xao
Cảm ơn em cô gái ở “vùng cao”
Thường ngồi đấy bờ vai mềm sắc lụa
Có một điều mà ngàn lần muốn nói…
Loanh quanh ta chẳng cất nên lời

Bình yên nào dễ kiếm trên đời
Xin cảm ơn một góc chiều yên ả
Chúng ta đi – những tháng ngày tất tả
Đầy trĩu lo toan cùng những nỗi buồn
Những nỗi buồn kết lại thành mưa

Hôm nay về tìm chút kỷ niệm xưa
Áo học trò đã không còn trắng
Chỉ một chỗ trống mà cả đời hoang vắng
Lời xưa trôi mãi tận đâu
Đã xa lắm rồi ngày em mặc áo cô dâu
Mùa đông bầy sâm cầm tiếc nuối
Tóc em xưa là dòng suối
Bây giờ nắng đổ mưa sa

Tập Thơ “Tình” Của Nhà Thơ Bùi Nguyễn Trường Kiên

Giả biệt những ngày đẹp đến xót xa
Tan học, mỗi người về một lối
Con phố quen một người bước vội
Phía bên này có kẻ thẩn thờ đau

Nhớ về một thời toàn những cơn ngâu!

Lắng đọng tập thơ “tình” của nhà thơ Bùi Nguyễn Trường Kiên  đã  mang đến cho quý độc giả một bức tranh muôn màu muôn vẻ, rõ nét. Chúng tôi luôn đồng hành cùng các bạn, chia sẻ với bạn những bài thơ hay của các tác giả nổi tiếng, mời các bạn tham khảo nhé. Cảm ơn các bạn đã theo dõi chùm thơ “Tình” trên đây!

thông tin bạn đọc quan tậm

shop hoa tưoi thanh pho vi thanh hau giang

shop hoa thành phố vị thanh , shop hoa tươi thành phố vị thanh  ,shop hoa tươi an giangiang

xem thêm >> hoa sinh nhật đẹp , hoa khai trương, hoa đám tang, điện hoa , hoa lan hồ điệp  . shop hoa tươi Địa chỉ shop hoa


xem thêm >> hoa sinh nhật đẹp , lẵng hoa khai trương ,  điên hoa chia buồn , dien hoa

shop hoa tươi quang binh

Bài viết trước:

BÀI VIẾT MỚI