Bảo Cường (Tôn Quốc Cường – Nhà thơ, Nhà ngâm thơ đa tài

Bảo Cường (Tôn Quốc Cường – Nhà thơ, Nhà ngâm thơ đa tài

Nhà thơ Bảo Cường hay còn được biết với tên gọi nhà ngâm thơ Bảo Cường, tên thật của ông là Tôn Quốc Cường. Ông sinh năm 1943, người Thừa Thiên Huế, hiện đang sinh sống tại TPHCM. Nhà thơ Bảo cường còn được biết đến với là nhà ngâm thơ, thổi sáo, ca nhạc dân tộc, sáng tác, một người nghệ sĩ đa tài.

Nhà thơ Bảo Cường hay còn được biết với tên gọi nhà ngâm thơ Bảo Cường, tên thật của ông là Tôn Quốc Cường. Ông sinh năm 1943, người Thừa Thiên Huế, hiện đang sinh sống tại TPHCM. Nhà thơ Bảo cường còn được biết đến với là nhà ngâm thơ, thổi sáo, ca nhạc dân tộc, sáng tác, một người nghệ sĩ đa tài.

Nội Dung

Con đi giữa cõi hồng trần
Bên đời bên đạo tần ngần chiếc thân
Từ con hoá kiếp xuống trần
Bao năm khổ ải nợ nần tiền khiên

Về chùa nghe tiếng kinh thiền
An nhiên cất gánh ưu phiền hai vai

Chiều nắng úa gió về trên bến vắng
Bước sông hồ dừng lại bến cô liêu
Thuyền trôi xa văng vẳng tiếng chuông chiều
Nghe âm vọng một vương triều đã khuất…

Một mình nơi xứ biển
Lòng chợt thấy nhớ ai
Ước gì em ở lại
Để tình xây hải đài

Biển muôn đời réo gọi
Sao người vẫn mãi xa?
Đến bao giờ mới gặp?
Để tình lên trăng ngà

À ơi! giọng Huế ngọt ngào
Ca dao của mẹ thấm vào quê hương
Hoa cau thơm ngát sau vườn
Xa quê vẫn nhớ mùi hương theo hoài

Chiều nay đất khách quê người
Lần tay bấm đốt nhớ thời ấu thơ
Ngày mai biết nắng hay mưa?
Đời dâu bể, ngọn gió lùa về đâu?

Thương quê nắng dãi, mưa dầu
Câu ca ví dặm xanh màu tình quê
Bát canh khế buổi chiều về
Bữa cơm thanh đạm dân quê mát lòng

Đời lam lũ kiếp nhà nông
Thức khuya dậy sớm ruộng đồng làm vui
Giêng hai mưa bụi sụt sùi
Cái tơi che tạm mảnh đời trống không

Chừ xa quê nhớ quặn lòng
Tuổi thơ gắn với cánh đồng diều bay
Cuộc đời như áng mây bay
Tụ tan, tan tụ đổi thay lẽ đời

Mong cho biển lặng sóng vơi
Tình quê êm ả vẳng lời ca dao
Lời ru của mẹ thuở nào
Đưa con qua khỏi sóng đào biển dâu

Đời như phiên chợ họp rồi tan
Ngày đến rồi đi đêm cũng tàn
Mà vết thời gian còn ghi dấu
Trăng cũ vườn xưa cũng úa vàng

Đất lạ quê người con sóng bạc
Đêm nghe còi rúc phía trời xa
Giật mình tỉnh giấc… ngày xa lắc
Ngó mình tóc đã điểm sương pha

Chiều về nắng tắt bên sông
Xa nghe bìm bịp não nùng khóc than
Sương giăng lãng đãng cuối làng
Trời xa con nhạn lẻ đàn bơ vơ

Nắng thu qua nghe chiều xa vời vợi
Đông lại về gợi nhớ dáng mơ buồn
Nửa đời người ngược xuôi không bến đỗ
Còn lại gì… chút nắng quái chiều hôm

Mai sau ta về thăm chốn cũ
Đi tìm kỷ niệm cuộc tình qua
Em có quên thề ta vẫn nhớ
Lòng này luôn giữ chút hương xưa

Mẹ sinh ra con bên dòng sông
Sông hiền hoà xuôi về trăm ngả
Hàng cau già nở hoa trắng xoá
Chiều nhẹ rơi thoang thoảng mùi hương

Con lớn lên theo lời ru của mẹ
Giọng hò đưa nâng từng bước con lên
Lời ru buồn, buồn như thân mẹ
Cha một đời… theo vận nước lênh đênh

Mẹ sinh ra con bên dòng sông
Có cánh đồng lúa vàng trĩu hạt
Cánh cò trắng khói chiều bảng lảng
Đôi gánh đi về tóc mẹ bay bay

Mẹ sinh ra con bên dòng sông
Câu ca dao nuôi con khôn lớn
Những dòng sông vẫn xuôi về biển
Con nử đời nổi trôi theo sông

Dòng đời trôi chảy buồn con nước
Người về lỡ chuyện bước sang ngang
Ta đứng ngậm ngùi trông cố quận
Gẫm đời chi khác một dòng sông

Thuyền nhỏ sóng xô bờ
Thuyền trôi về vô định
Ta ngắm trời bịn rịn
Mơ trời xanh Huế thơ

Áo em tím một thời
Làm lòng ta chơi vơi
Sầu dâng lên tiếng sáo
Ta lang bạt nửa đời

Đêm sóng vỗ mạn thuyền
Hoà khúc nhạc thần tiên
Thương Huyền Trân phận bạc
Ai chia sớt nỗi niềm?

Em chừ xa xôi lắm
Biết tìm em nơi đâu?
Mắt em rưng lệ ngọc
Nhỏ xuống dòng Hương sầu

Biển muôn đời vẫn xanh
Sóng ngàn năm vẫn vỗ
Đời thiếu em, bão tố
Tóc xanh, sớm bạc đầu

Gặp nhau trong phút này
Lại mừng vui hôm nay
Đời ngày mai hư ảo
Trời mưa nắng ai hay

Điệu ru từ thuở chào đời
Đưa ta về lại một thời bình yên
Lời ca của mẹ ngọt hiền
Ủ đời ta giữa trăm miền khổ đau

Tặng Lý Thuỵ Ý

Từ thuở đất trời biến thiên thay đổi
Tôi ở lại lỡ làng một chứng nhân
Đất Sài Gòn từng cơn mưa giận dỗi
Cho lá công viên vàng úa dần dần

Không tiễn em đi ngại lắm tủi hờn
Bởi nước mắt đã tràn trên bến nước
Để đường về đành cúi đầu chậm bước
Cuộc chia ly nào kịp nghĩ thiệt hơn

Mưa Sài Gòn như tỏ lời oan ức
Cho đầy cô đơn lạnh ngắt lòng người
Trời chưa quang không gian còn vực thẳm
Người tình ơi đâu rồi nét tươi vui?

Gói hành trang không bằng bàn tay nắm
Cho đủ bao năm rừng tú dạn dày
Tôi phải ra đi khi trời chưa sáng
Ôi kinh hoàng khi bóng tối bao vây

Rừng Phước Long chưa thấy vết chân người
Bên cái rựa đầm đìa mồ hôi đổ
Đem lương tâm người bắt người thi thố
Cho thiêng liêng cay đắng tiếng đầy vơi

Ngày lại ngày những sắn khoai qua bữa
Cuốc chống tay cho đứng vững giữa đồng
Máu đã loãng vì hoà cùng nắng gió
Tiếng than thở từ lâu lắm hư không

Lê chân bước đến tận cùng hư ảo
Qua gian lao ngày thang nối nhau tàn
Trên đồi cao ngần ngừ hỏi gió
Có bay đi rửa sạch những hàm oan?

Tôi ngồi đây tháng ngày dài tiếc nuối
Tìm lãng quên trong rừng suối câm lỳ
Bên sóc nghèo mong gặp người đóng khố
Moi móc tìm chút tình nghĩa lương tri

Dù nụ cười trên môi nhiều cay đắng
Vẫn thấy vui trên từng bước lãng du
Mấy năm dài đã đủ chưa trời hỡi?
Sớm mai về xoá hết những âm u

Vì thời cuộc bỗng dưng thành xa lạ
Dõi thiên thu tìm lại dấu chân chim
Tôi gởi về em người tình xưa cũ
Chút ân tình còn sót lại trong tim

Tôi cũng thế, mấy năm quên lãng
Xin hứa rằng lòng còn mãi bao dung
Xin hứa rằng đốt mấy năm quá khứ
Tưởng anh linh trong ánh lửa bập bùng

Người hỡi người xin một lần tha thứ
Cho tình thương xoa dịu nỗi hờn căm
Tôi sẽ đứng ngẩng cao đầu khí thế
Ngắm quê hương sông núi rộng muôn tầm

Dòng thác người ào ào theo thế hệ
Việt Nam ơi xin mãi mãi yên bình

Thời gian lặng lẽ trôi
Nỗi nhớ thương cũng dần dà phai lạt
Biển vẫn xanh sóng thì thầm khúc hát
Lời hát buồn bên bờ đá quạnh hiu

Em vội qua sông không đợi người về
Để cho ai lỡ chuyến đò mộng ước
Em thơ ngây, ngày xưa, giờ thiếu nữ
Vòng tay nào che trọn tuổi thanh xuân

Áo trắng trinh nguyên ố bụi đường
Tóc xanh đượm lẫn chen màu sương sớm
Em con thơ tủi buồn đời thiếu phụ
Lỡ nửa đời – vầng trăng vỡ làm đôi

Chiều mồ côi nghe lòng đau chua xót
Lời kinh khuya như tiễn một linh hồn
Em khổ nhọc một đời em khổ nhọc
Tuổi xuân buồn giờ thiếu phụ qua sông

Ta đốt hồn ta ngọn lửa yêu
Sưởi tim ta lạnh bớt tiêu điều
Ta mơ với cuộc đời trong đó
Em là ngọn lửa sáng tim khêu

Em đi xanh áo bên trời
Ta về bạc phếch nửa đời khổ đau
Tình yêu con nắng đổi màu
Đổi thay, thay đổi cũng màu thời gian

Mắt em tím để hồn anh mơ mộng
Đêm tương tư tha thiết bóng hình ai
Hoa tàn phai mùi hương xưa phảng phất
Em đi rồi ngàn nỗi nhớ vây quanh

Bên cốc rượu tưởng người xưa hiện đến
Ngày bơ vơ ngong ngóng bước ai về
Chiều cô đơn nghe đàn buồn quạnh quẽ
Tiếng hát nào… như em hát ngày xưa

Em chợt đến chợt đi trời chuyển hướng
Biển xanh kia sao thăm thẳm vô cùng
Ta đứng gọi, gọi tên người vô vọng
Giữa muôn trùng con sóng vẫn mênh mông

Ôi ngày tháng sao cứ dài vô hạn
Tưởng quên đi sao nhung nhớ lại về
Đôi mắt em suốt một đời đeo đuổi
Luôn bên anh như chiếc bóng theo hình

Ta sợ lắm một ngày thu hiu hắt
Chiếc lá rơi bên sông vắng âm thầm
Ta mãi nhớ – mãi thương người độ lượng
Người xa rồi màu tím cũ vấn vương

Tôi ngồi im lặng trong đêm
Đêm im lặng ngó buồn phiền mắt tôi
Nến nhô đốm lửa chơi vơi
Nhỏ nhoi nhoà nhạt rã rời lạnh tanh

Lửa như bọng kín mong manh
Tôi như sâu nhộng chưa thành ẩn chui
Gió xa rầu rĩ ngậm ngùi
Trong đêm im lặng tôi ngồi lặng im

Lửa soi – soi sáng buồng tim
Hồn tôi như ruộng xiên xiên nắng chiều
Cỏ may xơ xác tiêu điều
Một cơn lốc nổi cuốn èo ruột gan

Óc lầy loang bãi trắng hoang
Ùn ùn dĩ vãng mọc tràn thấp cao
Hoa cay đắng quả sầu đau
Rụng rơi nhức nhối nát màu lửa đêm

Lửa hoa – hoa sắc kim tiền
Lửa hoa hoe đỏ đầu viên đạn đồng
Nến tươi thịt máu tuôn dòng
Lao xao gió thổi lùng bùng khóc than

Lửa gương mắt biếc hoa vàng
Lửa nhe răng ngoác cười khan rụng rời
Em thơ chợt tắt tiếng cười
Mẹ đang về chợ hết rồi bữa ăn

Nến phừng phừng lửa cuốn phăng
Này gian nhà mới kết bằng mồ hôi
Kìa, sao thương quá chiếc nôi
Còn thơm ấm thịt da đời ấu thơ

Chiếc giường ai đó vừa mua
Chờ ngày hôn lễ bây giờ thành than
Nến bung lửa đốm lửa tàn
Hồn tôi phụt cháy tuềnh toang gió về

Tấm màn ngu xuẩn hôn mê
Mộng du nửa kiếp não nề thực hư
Hoả thiêu đốt cháy ngục tù
Nến dâng lửa ngọt hiền như mặt trời

Long lanh huyết lệ sụt sùi
Tôi nhìn nến – nến nhìn tôi khóc mừng
Lung linh lửa hiện dáng nàng
Ôm tôi thân thiết hào quang của người

Mắt tai nảy lộc đâm chồi
Máu nuơng ngọn sóng về xuôi dạt dào
Trong tôi phần phật cờ đào
Ầm ầm trống trận xôn xao tiếng cười

Rõ ràng tôi gặp lại tôi
Một người ngu xuẩn – một đời lang thang
Ngoài kia đêm đã dần tàn
Nến xoà nở búp Ngọc lan cuối mùa

Tặng Mỵ Cơ

Đêm qua mơ thấy bóng em
Canh khuya một bóng chong đèn đọc thơ
Không gian trầm lắng như tờ
Tóc mây sợi nhỏ buông hờ lẻ loi

Đêm khuya tiếng vạc xa vời
Ôm con lệ đổ khóc đời vọng phu
Mịt mờ khuya sớm đèn lu
Giật mình thức dậy mấy thu qua rồi

1979

(Tặng Phạm Ngọc, Nguyên Phuơng)

Anh về tự bao giờ
Trông chẳng khác gì xưa
Có trầm tư đôi chút
Bao cuộc sống gió mưa

Ngỡ ngàng gặp nhau đây
Tay xiết chặt vai gầy
Tưởng chừng như giấc ngủ
Mộng và thực hôm nay

Buồn cuộc đời dâu bể
Thương nhớ những người đi
Ngày tàn cơn chinh chiến
Có người mãi không về

Quê mình giờ xơ xác
Buồn quá phải không anh
Còn đâu chiều tan học
Phượng đỏ thắm ngày xanh

Sông Hương còn mãi đó
Hoàng thành soi bóng mây
Lòng sao như rêu phủ
Lan toả bức tường dày

Chuyện cũ đã qua rồi
Còn kỷ niệm mà thôi
Biết bao giờ trở lại
Những tháng ngày xa xôi

Mừng gặp lại nhau đây
Bao tháng rộng năm dài
Dẫu cuộc đời hư ảo
Tình bạn vẫn không phai

Ngày mai anh lại đi
Về phương trời xứ lạ
Nhìn bến cũ đường quê
Lòng có còn nhung nhớ?

Dù ở phương trời nào
Dù lắm cuộc bể dâu
Tình anh là sóng nước
Vỗ về những nương dâu

Một chiếc bóng
Lặng lẽ
Cô đơn
Giữa đêm trường tịch mịch
Thành phố ngủ yên
Những ngọn đèn xanh, vàng, đỏ
Lấp lánh áo dạ quang
Người quét đường
Dừng chổi, bâng quơ
Đêm sẽ qua
Một ngày dài tiếp nối
Từng đêm, từng đêm
Người đàn bà
Bên thềm xã hội
Khắc khoải đợi chờ
Đêm sâu hơn
Người ngước nhìn
Lấp lánh một góc trời
Văng vẳng nhạc vũ trường
Một tiếng hát sầu thương
Kiếp tằm tơ khổ luỵ
Cúi đầu im lặng
Chạnh lòng đau
Xua tan nỗi sầu
Quét tan niềm tăm tối
Ánh hồng ló rạng
Ngày mai
Trời xanh hơn
Tình người trẩy hội
Hoài bão một đời
Chổi đến mọi nơi
Quét đi bao rác rưởi
Cho sáng đẹp cuộc đời

(Nhân đọc truyện ngắn “Chị Hai ơi” của Trần Thuỳ Mai)

Đã mấy mùa trăng không gặp nàng
Từ ngày rong ruổi tận phương Nam
Tìm quên một bóng hình xưa cũ
Ghi đậm trong tôi thuở rẽ đàn

Vết thương ngày ấy còn in dấu
Mười mấy năm qua vẫn chửa lành
Hạnh phúc tròn đầy sao gãy đổ?
Trách người sao tình nghĩa vội tan

Lòng vẫn cố quên sao vẫn nhớ?
Mơ người trong giấc ngủ buồn tênh
Tim tôi đau xót nào ai biết
Mãi nhớ mùi hương thuở có em

Cuộc tình tan hợp “chuyện Liêu trai”
Tình cờ đọc truyện Chị Hai ơi!
Thương mình… xót nghĩ người trong cuộc
Ai khổ? ai cười? ai đắng cay?

(Gởi về Phước Long quý mến. Tặng các bạn Thuỷ, Phúc, Nguyệt, Duyên, Trang, Thu, Phước và tất cả những người thân yêu)

Sáng hôm nay nghe lòng rười rượi
Nỗi ưu phiền nhớ kỷ niệm ngày xưa
Bà Rá Phước Long ngày nào êm ái
Xa thật rồi… mà ngỡ mới hôm qua
Hăm mấy năm qua
Rời xa vùng đất khổ
Về miền xuôi rồi rong ruổi bao miền
Bù Đốp cũ những ngày tao loạn
Đêm Đa Kia, Sông Bé ngủ bên rừng
Và Đa Khuýt dòng trong viên đá cuội
Cá đói mồi tìm rỉa nhột bàn chân
Thương Bù Na
Thương chiếc gùi vai nặng
Khố không lành mỏi gối vượt đồi cao
Người dân Thượng chưa hết lần ngơ ngác
Rời sóc buôn ngờ nghệch vẫy tay chào
Dù da đen
nhưng tình người trong trắng
Lưng trụi trần lòng thanh thản an vui
Hớp rượu cần ngọt ngon đời sơn cước
Cà sát răng môi héo vẫn luôn cười
Cầu Mười Một
Nghe Đồng Xoài ca múa
Tiếng phèng la ngày cúng lúa linh đình
Đất có sụp nhưng đời lên cao vợi
Đức Phong chờ hương lúa dịu ngày mai
Ghé Phước Bình ăn tô mì Duy Ký
Xuống Bù Chia bầy vắt nhỏ ngoai đầu
Những đêm buồn trên rừng Bù Gia Mập
Mễn lạc bầy vang tiếng tác đêm thâu
Hoàng điệp Sơn Giang
Mát tình người viễn xứ
Hột cà phê thơm phức cũng sai cành
Và ở đó cũng một lần ly loạn
Cũng một lần binh lửa ngập rừng xanh
Mấy năm dài
Gót chân mòn phố chợ
Từng đêm buồn trên ghế đá công viên
Nghe Thác Mơ cúi mình bên Đức Mẹ
Suối đá ơi! Hai dòng sữa tươi hiền
Nhớ con đường
Bao quanh hồ Long Thuỷ
Lời kinh khuya văng vẳng xóm Cao Đài
Cầu Đắc Lung cô đơn bên triền núi
Nước đổ về tưới mát những nương khoai
Đường lên chợ
Từng dốc cao dốc thấp
Lũ bạn bè vài đứa cũng lang thang
Ly cà phê bến quán Trang quán Phượng
Đêm quán Loan khói thuốc ngón tay vàng
Phước Bình thương xa
Đức Phong vời vợi
Xa quá rồi… nghẹn nghẹn nhớ Đôn Luân
Thương Bố Đức nhớ gian hàng cô Phước
Nhớ vườn cam, vườn quýt trái trĩu cành
Nhớ Nhơn Hoà có Đức Cha thánh thiện
Nhớ đàn chiên quỳ lễ hát Thánh ca
Quán Hương Duyên làm sao ta quên được
Bao nhiêu chiều anh ngồi ngắm nhìn em
Tên em đẹp tấm lòng em cao trọng
Người bạn hiền ta ngưỡng vọng từ lâu
Thuỷ, Nguyệt ơi! Giờ em ở nơi đâu?
Em có nhớ những ngày xưa thân ái
Đã bao lần ta lặn lội tìm em
Nhớ con đường từng góc phố thân quen
Nhớ công viên bên giáo đường tỉnh lỵ
Nhớ Tư Hiền núi Bà Rá, Sơn Long
Quán Kim Đô mẹ già nuôi độ lượng
Nhớ vô cùng da diết quá khôn nguôi
Phước Long ơi! Biết bao ngày thống khổ
Ta ngồi đây lòng thương nhớ đong đầy
Vẫn thuỷ chung như ngày đầu ta sống
Dù bây giờ cách biệt một dòng sông

Người đi vào cõi vĩnh hằng
Thương người tiếc một tài năng muộn màng
Một đời trôi nổi lang thang
Trang thơ đóng một khung tang lạnh lùng

Đêm thơ tưởng niệm tác giả tại Trung tâm văn hoá Phú Nhuận
04-07-1996

Hỡi loài người lắng nghe lời cầu thỉnh
Hãy dừng tay thôi tàn sát chúng sinh
Vì lợi danh quên đi hạnh phúc mình
Bao thú hiếm đã gần ngày tuyệt chủng

Chúng săn bắt đặt bẫy mìn tìm diệt
Bầy thú hiền chết thảm bởi cung tên
Đốt phá rừng mua bán thú khắp miền
Muôn loài vật từ đây đang lâm nạn

Nơi rừng hoang tiếng ì ầm súng đạn
Lũ chúng tôi luôn khiếp đảm hồn kinh
Bắt nhồi lồng chờ tiệc nhậu linh đình
Của những kẻ tự xưng mình mặt lớn

Ở thị thành thường nép mình giấu kín
Đợi thời cơ nhảy xổ chụp mồi ngon
Chúng khôn ngoan luôn rình rập cửa quan
Bọn sâu mọt cốt người lòng dạ thú

Rắn, cọp, gấu, beo… bao loài thú hiếm
Cá biển Đông giờ chết sạch sành sanh
Đều do mìn của những kẻ bạo hành
Gây chết chóc bởi đồng tiền tanh máu

Ta nói ra để các người tự hiểu
Rừng bạt ngàn xanh thẳm chở che ai?
Nếu một mai bao cánh rừng huỷ diệt
Ai là người che chắn bão cuồng giông?

Nên nhớ cho hồn sông núi anh hùng
Ta là kẻ điều hoà trời mưa nắng
Ta phủ che những trưa hè nắng gió
Làm dịu đi cơn bão tố kinh người

Nơi ngày xưa Lê Lợi ẩn chờ thời
Đường kháng chiến diệt quân Minh xâm chiếm
Nơi bản doanh Bác Hồ kính mến
Vạch con đường cứu nước phải hi sinh

Đến hôm nay đất nước đã thanh bình
Rừng đóng góp bao công lao không nhỏ
Hôm nay ấm no đừng quên ngày gian khổ
Uống nước nhớ nguồn đạo lý đừng quên

Chúa tể sơn lâm ngự trị uy quyền
Ta bá chủ mọi loài nơi núi thẳm
Nhắn đôi lời đừng quên nghĩa vong ân
Thôi chém giết – tàn phá rừng vô tội

Xin mở rộng lòng từ bi trẩy hội
Để tình thương được nảy lộc đâm chồi
Rừng càng xanh muôn ngàn thú mừng vui
Hồn sông núi một giang sơn gấm vóc

Bốn phương con nguyện một lời
Tạ ơn cha mẹ một đời khổ đau
Dù cho nẻ lá, bạc lau
Lòng con một dạ ơn sâu đáp đền

Phố cũ chiều nay vắng bóng người
Thu về thương nhớ lắm em ơi
Người đi biền biệt quên ngày tháng
Ta vẫn mong chờ bóng dáng ai

Em đi hoa gấm một đời em
Để lại lòng anh một nỗi niềm
Ôm một mối tình sầu vạn cổ
Ngàn đời không xoá được trong tim

Em đi quên hẳn chuyện ngày qua
Lời thề như gió thoảng bay qua
Những tưởng tình ta luôn gắn bó
Đâu ngờ em nỡ vội lìa xa

Chiều nay lặng ngắm nhìn mây nước
Thầm trách cao xanh khéo vẽ bày
Gặp gỡ chi rồi giờ cách trở
Đôi bờ khắc khoải nỗi chua cay

Mai sau em sống đời êm ấm
Một phút chạnh lòng nhớ cố nhân
Thì em cứ nghĩ phương trời lạ
Có kẻ chung tình vẫn đợi mong

Mùa thu cây cỏ đượm sắc ân tình
Chiều mây nước cũng buông lời ân ái
Phút yêu thương vút lên cao vời vợi
Trong nắng vàng ai buồn nhớ khôn nguôi
Lòng mơ hồ như bóng dáng em đi
Ngoài kia giọt mưa rơi nhè nhẹ
Lối xưa em về…
Gió mơn man nắng thu dịu dàng
Tình chỉ là một giấc mơ qua
Trăng ngày cũ cũng tàn theo năm tháng
Cánh chim ngàn trong chiều vàng xoải cánh
Mong cho trời đừng bão tố phong ba
Để yêu thương dâng nguồn thơ lai láng
Hàng liễu xanh rủ bóng buồn thương nhớ
Ôi tháng năm mong nhớ đợi chờ
Em đi bỏ lại sầu hiu hắt
Ngọn đèn vàng ngày tháng hanh hao
Biển nhớ mênh mang
Những chiều vàng héo úa
Thương cho ai kiếp đời âm thầm rong ruổi
Cho cỏ lá ngậm ngùi, sỏi đá lệ rơi
Lệ buồn chua xót thân phận bẽ bàng
Khóc thương nỗi sầu vạn cổ
Ấp ủ một mối tình say đắm
Ngày mai em đã xa vời
Để buồn cho ai không tương lai
Cuộc tình mau phôi pha
Chắt chiu chút kỷ niệm
Ôi ngày tháng rộng dài
Trời làm mưa dâng đầy thương nhớ
Để ai sầu bơ vơ
Một mình ngồi ngắm mưa bay ngoài song cửa
Đời lãng du vẫn một thời trôi nổi
Ngày mai cuộc tình như nhánh sông
Chia lìa trăm ngả…
Để đêm về bước chân lê thê buồn trên phố
Ngọn đèn vàng hiu hắt
Lời thề cũng tàn theo năm tháng
Giờ đây trong vườn khuya tình đã xa
Người ở lại ôm khối tình vương vấn
À áo em ngày nọ gió thoảng bay đi
Nhìn dĩ vãng khơi chút tình xưa
Tưởng rằng sẽ quên đi
Ai ngờ con sóng chở tình yêu về chốn cũ
Nhìn chiếc lá rơi bên bờ sông vắng
Mà ngậm ngùi tiếc nuối xót xa
Một chiều trở về chốn xưa
Nhìn dòng nước xanh ngắt lững lờ trôi
Đưa con nước lăn tăn u buồn
Như đôi mắt thẳm sâu
Nơi xứ lạ quê người
Rong rêu một kiếp đời trôi nổi

Thì thôi, nắng đã xế rồi
Thì thôi, con nước lấp đời biển dâu
Mặc cho nhân thế cơ cầu
Mặc cho bèo dạt về đâu cũng đành

Tiễn người đi xa

Rồi mai người đi xa
Có nhớ nắng quê nhà
Hàng cau buồn Vĩ Dạ
Trên phố Huế mưa sa

Người rồi qua xứ lạ
Nhớ mang theo cội nguồn
Một câu hò mái đẩy
Nghe ấm lòng quê hương

Người rồi qua xứ lạ
Có nhớ về sông Hương
Những chiều mưa kỷ niệm
Đồng Khánh buổi tan trường

Người rồi qua xứ lạ
Biển trời quá bao la
Dù quê nhà sỏi đá
Vẫn ngát hương đậm đà

Người chừ qua xứ lạ
Dù cuộc đời đổi thay
Quê hương là giếng ngọt
Tình hồ vơi lại đầy

Tiếng sáo bay cao vút tận trời
Âm thanh lan toả buồn chơi vơi
Giọng ngâm ai đó buồn da diết
Khơi nỗi u hoài chuyện Liêu trai

Sáo ngân, ngân mãi bên đời
Tiếng rơi cung oán tiếng vời cung thương
Tiếng nào theo gió ngàn phương
Gởi người tri kỷ dặm trường mờ xa

Tóc người xanh quyện bờ vai
Chiều nay lặng ngắm sông dài nhớ mong
Thuyền xa khoang nặng xuôi dòng
Có chuyên chở hết nỗi lòng đầy vơi?

Tóc thề buông xoã ngang lưng
Cho người thi sĩ bâng khuâng mối sầu
Mai kia em có qua cầu
Thì xin giữ lấy tình đầu thuở nao

Nấm mồ hiu hắt giữa núi rừng
Bốn bề gai góc bủa vây quanh
Một người chiến sĩ đi vì nước
Quạnh quẽ bao mùa với gió sương

Người đã âm thầm với nỗi đau
Những mùa khói lửa cũng qua mau
Có ai một phút lòng trắc ẩn?
Chạnh nhớ người xưa ở tuyến đầu

Chinh chiến qua rồi lòng vẫn nhớ
Nhớ ngày gian khổ giữa rừng xanh
Đời lính chông gai lòng vẫn sáng
Mong ngày mai rực ánh thanh bình

Hăm mấy năm qua đời thay đổi
Đẹp sao người lính thuở năm xưa
Cuộc đời no ấm quên ân nghĩa
Ai nhớ ai quên một nấm mồ?

Đi dọc Trường Sơn tìm kỷ niệm
Một thời vang vọng khúc quân hành
Đốt nén nhang lòng bao chiến sĩ
Một đời vì Tổ quốc hy sinh

Thu đã về đây trời đổ lá
Gió nào đưa đẩy đến bên anh
Em như hoa nở bên thềm hạ
Cánh bướm si tình anh lượn quanh

Em loài hoa lạ làm sao giữ
Chiêm ngững bao người chẳng riêng anh
Anh sợ ngày kia nhiều trắc trở
Cách lòng xa mặt mộng trôi nhanh

Anh ước làm sao mình hoá phép
Tôn em Hoàng hậu ở cung đình
Anh ngôi vua với quyền cao trọng
Chức tước ban em đủ mọi quyền

Triều thần chúc tụng cung nghinh đón
Diễm lệ em cùng vua ngự cao
Ngai vàng từ đó anh thôi sợ
Hoàng hậu bên mình mãi đến sau

Tôi về tìm lại trong tôi
Mảnh trăng thơ ấu pha phôi nét vàng
Trải bao mưa nắng phũ phàng
Vầng trăng thánh thiện nghiêm trang cúi nhìn

Con về thăm chùa Phước Long
Gió từ bi mát cõi lòng an vui
Vui sao ánh đạo sáng ngời
Lời kinh của Phật đời đời ngát hương

Pháp âm vi diệu lạ thường
Đưa con qua khỏi đau thương cuộc đời
Nắng vàng toả sáng muôn nơi
Chiếu soi u tối rạng ngời cõi âm

An nhiên lòng sáng trăng rằm
Đạo vàng giải thoát tối tăm tiêu trừ
Cho đời sáng tỏ chân như
Khô dòng lệ khổ tâm từ nở hoa

Chiều gió lạnh một mình trong gác vắng
Nỗi cô đơn trải rộng đến vô cùng
Lời em nói âm vọng giữa mênh mông
Cũng tàn phai theo hững hờ năm tháng

Em hứa gì? Nói gì em có nhớ?
Lời yêu thương mật ngọt rót vào tai
Anh si mê nên tin lời ân ái
Để bây giờ thân lảo đảo ngửa nghiêng

Buổi ban đầu yêu như kẻ cuồng điên
Giữa bể tình, ngờ đâu còn vực thẳm
Hằng Nga đẹp chỉ là trong ảo tưởng
Màu xiêm y che vết rạn bên trong

Để hôm nay thấu hiểu đau nhói lòng
Anh là kẻ ôm vết bầm tình ái
Chúc cho em một ngày mai nắng mới
Một bình minh trăm hoa nở trên cành

Anh trở về căn gác nhỏ lịm mình
Đốt kỷ niệm chôn mối tình đã chết

(Tặng Kim Phụng)

Ta gặp em một chiều thu nắng nhẹ
Thật tình cờ như duyên kiếp từ lâu
Ngồi bên em lòng xao xuyến dâng cao
Tim rộn rã đoá tình yêu chớm nở

Em hiền hoà như mặt hồ yên ả
Đẹp ngàn hoa trong trắng nở bên đồi
Nụ cười duyên ánh mắt màu biển khơi
Ta chao đảo hồn lạc vào tiên cảnh

Gặp gỡ em quán bên đường khách vắng
Kiếp sông hồ lữ khách biết về đâu?
Biết mai sau duyên có đượm xanh màu?
Tròn ước nguyện hay mờ theo năm tháng

Em yêu ơi! Anh con thuyền không hướng
Tìm bến bờ sao xa với tầm tay
Cánh bèo trôi sóng dập biết bao ngày
Lênh đênh mãi xuôi về nơi vô định

Muốn tỏ bày cho ai niềm sâu kín
Khi trong lòng chất chứa nỗi niềm riêng
Đêm từng đêm ta nhớ người vô hạn
Mong một ngày nắng đẹp sưởi hồn hoang

Viết cho em một nỗi lòng quý mến
Tự đáy lòng ấp ủ đã từ lâu
Thương em nhiều nhưng tình biết nông sâu
Thôi thì đành mình gặp nhau trong mộng

Thôi thì cứ xem đời là trôi chảy
Tiếc làm chi khi tình đã muộn màng
Xuân không đến vui gì bầy én liệng
Mỏi cánh đời không níu nổi mùa xuân

Trên đây là bao gồm 2 tập thơ nổi tiếng của nhà thơ Bảo Cường được độc giả đánh giá cao về giọng điệu, chất thơ. Nhà thơ Bảo Cường với niềm lạc quan, tìm tòi học hỏi chỉ với một khát vọng duy nhất là đạt được điều mình yêu thích là được sống cho nghệ thuật. 

 

shop hoa tưoi thanh pho vi thanh hau giang

shop hoa thành phố vị thanh , shop hoa tươi thành phố vị thanh  ,shop hoa tươi an giangiang

 xem thêm >> hoa sinh nhật đẹp , hoa khai trương, hoa đám tang, điện hoa , hoa lan hồ điệp  . shop hoa tươi Địa chỉ shop hoa


xem thêm >> hoa sinh nhật đẹp , lẵng hoa khai trương ,  điên hoa chia buồn , dien hoa 

shop hoa tươi quang binh

Bài viết trước:

BÀI VIẾT MỚI