Nhà thơ Thu Bồn và tập thơ Oran 76 ngọn đặc sắc nhất phần 1

Nhà thơ Thu Bồn và tập thơ Oran 76 ngọn đặc sắc nhất phần 1

Nhà thơ Thu Bồn và những bài thơ hấp dẫn trong tập Oran 76 ngọn hấp dẫn của ông sẽ được chia sẻ trong bài viết này. Những bài thơ này là nỗi niềm sâu sắc của ông được bày tỏ trong những trang thơ này. Hãy cùng nhau theo dõi nhé!

Nhà thơ Thu Bồn và những bài thơ hấp dẫn trong tập Oran 76 ngọn hấp dẫn của ông sẽ được chia sẻ trong bài viết này. Những bài thơ này là nỗi niềm sâu sắc của ông được bày tỏ trong những trang thơ này. Hãy cùng nhau theo dõi nhé!

Nội Dung

Cây mọc lên theo ý những cánh rừng
đâu phải cơn gió ngông qua bờ bãi
anh yêu em là dể tìm anh lại
trong lòng em anh tìm mãi vậy thôi
thế là em thông minh đã hiểu rồi
lời yêu mến cũng là lời tự thú
Những câu thơ không viết được bằng vần
không trau chuốt như tóc em vừa chải đứng chờ anh
anh viết những câu thơ như rừng sau bão
như măng mọc sau mưa
kiến tha mồi trời lụt
chim con tập bay rời miệng tổ đôi cánh bíu bầu trời
như tóc em rối tung trong gió bay đến dời anh một buổi
sáng chẳng bình yên
em chưa kịp nói lời về tình yêu
vì mắt em nhanh hơn lời nói
tim em đập mạnh hơn tiếng nổ đạn bom
có bờ vai nào gầy hơn đôi vai em nữa
hỡi chiếc đòn gánh tre kĩu kịt những gánh nước nặng đầy
có chiếc nan nào của những chiếc lồng
cứng hơn những chiếc xương trong lồng ngực của em
canh giữ một con chim có đôi cánh đập bằng máu đỏ
ngàn sao nhấp nháy chẳng rỉ hoen
làm mặt đất qua đêm trẻ lại
mắt em hai điểm sáng tình yêu
soi nhìn đêm ô cửa
tiếng còi khuya
gió lùa mang tất cả mùi hương vào hơi thở con tàu
hạnh phúc!
tình yêu!
ngọn rau nhỏ nuôi xanh bao dòng chữ
ngòi bút anh bỗng hoá chiếc lưỡi cày
dưới trời hè nắng nung như lửa
anh viết bản trường ca này để tặng em đây!
năm mảnh dạn xuyên qua ngực anh
người chiến sĩ Campuchia
bạn ơi có biết
anh ở đâu
vợ, con nơi nào
dù thần chết có làm khuôn mặt anh đau đớn
nhưng nét trẻ tươi còn đọng lại vành môi
trong đôi mắt sâu mơ mộng
hai cánh tay dài anh dang rộng
như dôi cánh sắp bay
da anh nâu dịu mát luống cày
như thốt nốt chín cây
như ngọn núi tím bầm Oran 76 ngọn
như Pâylin mặt trời sắp lặn
ném sức tràn lên dãy núi kim cương
hai con bò một cỗ xe chậm chạp trên đường
Batđomboong những cánh đồng nứt nẻ
những cánh đồng cây lúa không còn đẻ
những cánh đồng đầy rắn cạp nia
những cánh đồng ốc đảo Campuchia
con trâu trắng răng cười với đất
những con ong khô mật
mang tiếng ru khàn khàn về đâu
bên kia đất Thái Lan căn cứ Hổ ba đầu
những linh hồn Khơme
những Xerika
những thần voi trắng
những tên buôn thuốc phiện
dao găm như chớp xoẹt giữa rừng đen
những tên lái buôn phun lửa thử vàng
chiếc túi da phồng lên xẹp xuống
phì phò lửa tím lửa xanh
chợ Xixôphôn, váy em bảy sắc
rượu thốt nốt chua
cá nồng khói bếp
nhạc ngựa như điên dẫm nát mặt đường
anh chết rồi anh có biết đâu
tôi tìm anh trong tờ lý lịch thẳm sâu
Campuchia viết tên anh bằng chữ đỏ
đầu rắn Naja như trăm đầu gió
vươn cao lên dài độc lập
bên kia cầu Mônivông
con đường rộng như lòng thành phố
trăm ngọn nến thắp sáng ngôi đền cổ
soi tỏ mặt những tượng thần lặng im
tượng trầm tư sau đôi mắt lim dim
linh hồn đá biết gì người còn sống
người còn sống biết người còn hy vọng
nên khắc vào lòng đá những suy tư
làn môi kia nửa khóc nửa cười
thời mông muội tưởng vùi sâu dưới mộ
Bayon gác khu rừng trung cổ
để những cỏ gai kia đừng mọc lấn đến hồn ta
qua Uđôn rồi em sẽ gặp hoa
loài dã thú theo hổ gầm lên Poipết
con muỗi rừng Cammêlai đốt vào voi, voi chết đốt vào người, người điên
sẽ theo nhau về quá khứ
tôi đi tìm anh trên từng phiên lá
tôi hỏi từng chiếc gân của lá
từng sắc đỏ của hoa
Campuchia những mẫu tự chưa nhoà
trên vách Angkor
trên biển Hồ ngợp nắng
trên môi cô gái có đôi mắt buồn xa vắng
Prếchvihia những ngọn núi cao
tôi hỏi Lếch, hỏi Kôkông
hỏi biển xanh từ biên giới Thái
tôi hỏi đi hỏi lại
Vì sao có năm ngọn tháp vàng
hỏi những cổ vật ngổn ngang
nằm mỗi thứ mỗi nơi trong khu rừng di chỉ
hỏi những tượng thần như mặt khỉ
hỏi vỏ cây lim già như lưng mẹ nhăn nheo
hỏi những cây thốt nốt nghèo
chắt hết nước lòng mình cho nỗi khát
Campuchia ơi! cho tôi hỏi

tín hiệu vang lên rồi tắt ngấm
Mekong đâu? Mekong đâu?
người điện tín viên đặt ống nghe thất vọng
anh chỉ còn nghe tín hiệu của rừng già
dòng sông mẹ đi qua châu thổ
những bãi bờ trăn trở phù sa
Campuchia đâu? Campuchia đâu?
anh chỉ còn nghe tiếng súng vọng về
từ phía rừng sâu
tiếng búa đập sọ người
tiếng cuốc bổ vào sau gáy
những cánh rừng bốc cháy
trút lá vàng về với đất đen
trận đụng độ giữa rừng tà beng
Campuchia còn sống
chiếc máy giữa rừng sâu tắt ngấm
chiến khu bị bao vây
anh chết mà bè bạn chẳng ai hay
anh bị chôn xuống đất từng ngày không ai biết
vòng dây trong cổ anh chúng siết
răng cắn chặt vào sự sống
môi chưa bật thành lời
mắt anh lồi ra và thái dương máu chảy
trong vũng máu có ngôi sao nhấp nháy
chiến khu niềm hy vọng con người
niềm hy vọng của máu tươi
được chảy vào tim chứ không tràn ra đất
nhân loại ơi! đây là sự thật
mẹ Camphuchia chiếc xe bò lọc cọc
đưa đất đai này phiêu bạt về đâu
biển Hồ cạn mà nếp nhăn trên trán mẹ thì sâu
Campuchia đâu rồi? tôi hỏi.
xôrila
XôRiLa tên một người con gái
em có nước da nâu của đất
em có lưng của con ong đi lấy mật
rừng nuôi bao nhiêu ngọn lửa
trong thân cây lá beng già
ngực em nuôi bao nhiêu bài ca
mà hát mãi cho ruộng đồng xanh biếc
Angkor đấy nghìn năm Xiêmriệp
những thân cây lim già nằm đổ ngổn ngang
những cây lim có một thuở ngang tàng
xem loài đá dưới chân là hèn mọn
như Angkor đã chọn
chứng tích lòng kiên nhẫn thời gian
những tảng đá đến đây sao bỗng hoá mơ màng
sao lặng lẽ hơn những loài đá khác
những cung điện có gió vào là hát
còn XôRiLa sao lại khóc hỡi em?
bình minh đã bắn những mũi tên
đẩy bóng tối lùi sâu vào dĩ vãng
ngọn lúa trên ruộng đồng tươi sáng
đã rung trẽn tay người thợ gặt thiết tha
XôRiLa đáng lẽ đây là bài ca
sao lại khóc hỡi em, sao lại khóc?
trên đầu em vẫn là mái tóc
của một thời con gái đang bay
sao lại khóc hỡi em
XôRiLa sao lại khóc?
em không khóc đâu anh!
em nào có khóc
đó là vị mặn của đời gởi tặng em thôi
còn như em khóc đã khóc rồi
nước mắt rửa Angkor không còn hoen vết máu
nước mắt thấm xuống đất này
thành tài nguyên châu báu
anh đến Pâylin xem ngọc sáng thế nào
người đi tìm kim cương nhằm mặt đất xới đào
thân mỏi mệt đã nằm luôn với ngọc
bông hoa tím những oan hồn mới mọc
khắp đất này xương trắng cỏ hoang
nếu Bayon còn biết để tang
trên đỉnh tháp Angkor thêm một vòng tang đá

nơi đây các em thường đến tìm màu hoa
trong mắt nhau
những trận gió từ Mekong thổi đến rạp bờ lau
đâu là bờ bãi của em?
anh ngợp mắt trước triền sông bốn mặt
lòng ta ngày ấy cũng mông lung
cũng rộng rãi như triền sông chiều nước rút
dấu chân chim-những ngôi sao đất mọc lên chi chút
hương vị nồng nàn của cá của cơm
của khói bếp lâm râm
mẹ đi vùi lửa
cho ngày mai nhen bếp trước hừng đông
mặt trời đỏ bánh xe tràn trên đất
nắng ngập ngừng lưu luyến những triền sông
mây líu ríu kéo ngực trời sà vào đất
lời ngập ngừng Ồkalahông
Ồkalahông loài hoa đu đủ
một loài hoa đu đủ
không phải ở vườn đâu
nhưng mọc giữa rừng sâu
anh vạch lối cỏ gai đi tìm hoa đu đủ
gai níu rách áo quần
đá cứa nát bàn chân
hỏi loài chim chim quay mặt đáp:
chúng tôi không nghe có loài hoa này
mọc giữa rừng đâu
gặp loài chồn
Loài chồn cười khích khích
chỉ cho ích hoa chămpa bên suối trắng tinh
bị lừa hoa anh đến bực mình
hỏi con quạ khoang
quạ cười khà không nói
từ Puốcxát đến Uđôn anh gặp toàn răng sói…
thôi ta về hỏi lại lòng ta
ta hỏi em về hoa đu đủ
anh ngu quá
bỏ thời gian phí lời cùng bầy thú
hỏi hoa anh hãy hỏi em
cây đu đủ mọc trong vườn anh đó
còn hoa đây hãy ngó miệng em cười
Ồ kalahông
Ồ kalahông
đoọcnông pờrâyxá
Ồ kalahông
bài ca hoa đu đủ
không có hương đâu
anh đừng thơm nữa
hoa đắng vô cùng nhưng trái ngọt anh ơi
bài ca về loài hoa đắng
đừng viển vông trong tình yêu mà phí sức nhọc nhằn
Ồkalahông, Ồkalahông!
bài ca về hoa đu đủ
bài ca về một loài hoa đắng thương nhau…
KonThaMát đã hát bài ca ấy suốt đêm
Tiếng trống nhịp và XôRiLa đã đến
chiếc xarông da trời li ti những ngôi sao
em là con của Ápxara, nàng tiên múa
đã dạy những loài đá biết bay
những đứa con biết múa từ trong thai mẹ
đã đọc lại trên Angkor tuổi trẻ
vũ hội lớn lắng ngưng màn sau chót
tình yêu không sớm đến nơi này
đá sẽ trở về kiếp đá
rừng ăn gầy những thửa ruộng khô
nước không về nguồn, dù nước đến tự do
nước chỉ là những con sóng vỗ
những khát thêm muôn thuở trời xanh
nước già đi với biển
nước khôn ngoan lượn tránh những thác ghềnh
nước lặng yên soi bóng những kinh thành
những phố cũ lặng im mỏi mệt
em biết không
nước về Xiêmriệp là nước trở lại nguồn
đến biển Hồ trăm đầu nước trào tuôn
trăm cánh tay ôm chầm lấy đất
bên kia Bátđomboong lúa vàng như mật
bên này Côngpông Thơm lúa chín như tằm
khi con ngoan đã trở về nguồn
mẹ ấp ủ lòng con thành bể rộng
biển Hồ đây biển sữa dâng người
có phải đây là tặng vật của dòng sông
tặng vật của đời
em hãy múa cùng ta cho đến sáng
ống bương vầu trên vai sủng soảng
cha đã di vào rừng leo lên những chiếc pầngâu1
nước thốt nốt thơm con ong sà đến đậu
đây là nước của trời cha hứng
em uống vào ngọn gió sẽ mát hơn

lúc mặt trời lên
khi đàn quạ kéo vế
cầu Mônivông súng nổ
trước hoàng cung lổng chổng những cỗ xe…
đài Độc Lập lặng im
trăm đầu rắn Naja không cứu được chúng tôi
thành phố bắt đầu hôm nay không có tiếng cười
tiếng người rú trên đường Pa rang đỏ
thôi giã từ tuổi thơ trên bãi cỏ
Mekong bốn mặt
gió hướng nào cũng mát
gió hướng nào cũng lộng
gió hướng nào cũng thẳng cánh cò bay
giã từ những loài hoa không tên nhưng có tuổi
thường làm rạo rực cuộc đời em
từ nay mẹ cha không làm chủ những căn nhà
trẻ con không còn ăn bánh kẹo
trai gái không còn gần bên nhau
đi, đi ra khỏi phố phường
đi đi ra khỏi những căn nhà xinh xắn
đi ra khỏi quá khứ tổ tiên
Phật ra khỏi chùa chiền cùng sư sãi
xe hơi tập trung về một chỗ
ti vi tủ lạnh dồn đống xó nhà
xe Honda tháo bánh cho vào trục xe bò
người đi bộ kéo nhau về tiền sử
quốc phục là màu đen
tất cả vào công xã
đốt hết tiền và của cải riêng
từ nay không cần chợ búa
trẻ con không cần trường
một buổi sáng thảm thương cho toàn nhân loại
đại bác từng luồng về phía Việt Nam
các cỡ súng nổ ran cho người
không còn nghe tiếng khóc
không còn nghe tiếng búa đập đầu
không còn nghe tiếng những bộ xương
cựa mình ở dưới hầm sâu
tro người chết đem ra bón ruộng
“ngũ cốc nước này sẽ vượt cả Thái Lan”
“Campuchia dùng lúa gạo đổi hàng”
“năm năm nữa Campuchia thành vua ngũ cốc”
“cách mạng – xanh phải đỏ – máu – người”
nỗi lặng yên của đoàn người
qua cầu Mônivông chạy về biên giới Việt
nước mắt xa quê rưới thấm đường về Xiêmriệp
đường về Batđombông
đi, đi nhanh…
phía sau có những thằng điên đang cầm súng
thằng say đang cầm dao
những thằng ngu đang nắm chính quyền
mưu đồ lớn chôn vùi dân tộc
đi, đi nhanh khỏi khu rừng đầy rắn độc
nhưng chân chúng tôi không bước nổi rồi
không hy vọng cũng chẳng còn thất vọng
phía trước tắc đường
phía sau nghẽn lối
thương dân tộc mình giờ chẳng có ai quen
toàn khách lạ và những chiếc xe gãy trục
những chiếc xe phản phúc
những con ngựa già không đủ sức đứng lên
xác trẻ con bị đạp bẹp trên đường
không ai khóc không ai nhìn các em được nữa
biển Hồ ơi! người là biển sữa
bên cạnh người là nỗi khát trẻ con
nỗi khát cháy lòng, nỗi khát héo hon
Mekong ơi! mấy nghìn năm nước mắt
mẹ chảy cùng Tổ quốc bao la
sao bây giờ người không chảy theo ta?
XôRiLa trao con cho chồng và nói
KonThaMát ơi! con mình đương đói
sữa em cũng khô rồi
đi, đi nhanh khỏi khu rừng đầy rắn độc
nhưng chân chúng tôi không bước nổi rồi
không hy vọng cũng chẳng còn thất vọng
phía trước tắc đường
phía sau nghẽn lối
thương dân tộc mình từng lớp xuống đất đen
thương phận mình giờ chẳng có ai quen
toàn khách lạ và những chiếc xe gãy trục
những chiếc xe phản phúc
những con ngựa già không đủ sức đứng lên
xác trẻ con bị đạp bẹp trên đường
không ai khóc không ai nhìn các em được nữa
biển Hồ ơi! người là biển sữa
bên cạnh người là nỗi khát trẻ con
nỗi khát cháy lòng, nỗi khát héo hon
Mekong ơi! mấy nghìn năm nước mắt
mẹ chảy cùng Tổ quốc bao la
sao bây giờ người không chảy theo ta?
XôRiLa trao con cho chồng và nói
KonThaMát ơi! con mình đương đói
sữa em cũng khô rồi
anh hãy gắng nuôi con
KonThaMát đi như một kẻ mất hồn
chân nặng nhọc nhích lên từng bước
có dòng sông nào đang khô nước
há hốc lòng mình trước biển khơi
hãy cố lên tí nữa em ơi!
ta phải sống như cây thông mạnh khoẻ
như con sóc giữa rừng gai dẻ
ngọn gió bị thương rã rời vẫn quật gãy cành lim
phía Uđôn có một đàn chim
bay về hướng Oan bay về biên giới Thái
bao giờ chim bay trở lại
những khu rừng Pờrếchvihia
những khu rừng Tổ quốc Campuchia
những khu rừng 203
những làng Iapốc
những người đi xa trở về như giờ lốc
quét sạch lá vàng cho ngọn gió màu xanh
đêm nay anh vào rừng
tìm về quân khu Đông
còn em hãy đến một triền sông
cày cấy nuôi con chờ ngày anh trở lại
đi với em anh sẽ thành thừa thãi
vì ngày mai đến trại tập trung
những người như anh chúng sẽ gông cùm
rồi sẽ đốt lấy tro bón ruộng
đừng khóc nữa em, tiếng gà gáy muộn
đêm đã tàn, em để anh đi
cho anh hôn con lần cuối chia ly
ồ sao trán con lạnh toát
sao chân tay con rời rạc
sao tìm con không còn đập nữa em ơi!
anh gọi tên con vọng mãi tận chân trời
tay anh bới đất đen và đây lời nhắn nhủ
đất quê hương, con ngoan hãy ngủ
có chim rừng đến hót con nghe
nếu khát khao con tìm đến suối khe
đất sẽ cho con dòng nước mát
mẹ sẽ vì con mà hát
lời đau buồn đến tận mai sau…
XổiLa! em hãy đi mau
nhập với đoàn người. nuốt khô dòng nước mắt
tiếng xì xào bọn chúng dương lùng bắt
chạy đi em
KonThaMát vào rừng
anh gặp BunThoong
người bạn trẻ hai tay bị trói
BunThoong trốn hai ngày nhịn đói
tay không bứt nổi xiềng
chân không nổi bước đi
đôi bạn dìu nhau qua những chỗ hiểm nguy
có một lúc đàn chó sói
đánh hơi người tìm đến bủa vây
KonThaMát dìu BunThoong lên cây
chờ bầy sói nản lòng rồi mới xuống
họ nhặt nấm trên những thân cây ruỗng
nhai với lá rừng để sống mà đi
những đêm mưa họ chẳng biết lấy gì
che đậy hai tấm thân còm cõi
vuốt mặt dưới cơn mưa xoa bàn chân mỏi
quân khu 203 xa vời
tiếng súng rừng Đông Bắc âm vang
rừng tà beng mênh mang
nơi ngọn lửa còn nấp trong than củi
nơi ngọn cờ còn nặng máu chưa bay!

Hơn sáu ngàn quân bị đói
những người linh tử thủ giữa rừng
nhường gạo cho nhau
nhường đạn cho nhau
sẻ chia từng viên thuốc
lưới phát sóng kẻ thù giao như gươm chéo
chúng dò làn sóng điện Hai Linh Ba1
những họng súng nhằm khu rừng trút lửa
Pan Pốt gào to: phải diệt hết khu Đông
phải đốt trụi cây rừng Yapốc
pháo kích Tây Ninh
súng phun lửa, xe tăng và thuốc độc
đè bẹp người Campuchia phản kháng cuối cùng…
bỗng từ đâu trung muôn nghìn
làn sóng giữa không trung
xuất hiện một làn sóng ngắn
Mekong đâu? Mekong đâu?
làn sóng điện Việt Nam tiếng lên tiếng
Mekong đây…máy rú lên rồi tắt biến
trong trăm ngàn làn sóng đương họp chợ trên không
máy tăng vòng quay
nhưng vòm trời vắng bặt dư âm
tiếng gió rú gào
trúng gió xoáy nóc rừng ào ào
chim chóc cũng tìm phương di tản
người chiến sĩ đương tính từ viên đạn
tin vào nhân dân và hiểu những cánh rừng
Tổ quốc ơi? người đẻ ra sông núi
người sinh ra chúng con để bảo vệ núi sông
dân tộc này sống dọc Mekong
hiền như nước sục sôi như nước
chỉ huy trưởng, người con trai quắc thước
đến thăm sư đoàn và ra lệnh phản công
đội trinh sát cử hai người con dũng cảm khu Đông
cắt từng Tàyvuôn mang bức thư tối mật
luồn qua vòng vây quân giặc
đến với những người bạn hữu Việt Nam
Việt Nam-Lào-Campuchia là ba dân tộc
khổ đau nhiều trên bán đảo Đông Dương
chúng ta đã từng chia lửa khắp chiến trường
đánh bại những kẻ thù từ xa đến
chia viên thuốc với nhau trên giường bệnh
chia bát cơm và xẻ cả tấm lòng
Việt Nam người bạn chúng tôi đang mong
các anh hãy đến với chúng tôi bằng chiến dịch
bẻ gãy hai gọng kìm quân địch
đương siết vào cổ họng chúng tôi
từ biên giới phía đông
chúng lôi sẽ vượt Mekong
cùng với những người đi từ làng Iapốc
cùng với những người xa quê hương
thần tốc trở về
cùng với những người đứng lên từ biên giới Thái
đưa dân tộc này trở lại
với hoà bình cơm áo tự do
người chỉ huy chỉ tấm bản đồ
đôi mắt anh như tia chớp
xuyên qua bóng rợp của những khu vườn
đôi mắt anh vạch thẳng con đường
đưa dân tộc anh cách xa bờ vực thẳm
Ai là người chiến sĩ
nhận nhiệm vụ vinh quang này
Có, có chúng tôi đây
hai chiến sĩ bước ra dõng dạc!
hai anh em tôi tuy chưa qua trận mạc
nhưng trong rừng già cùng với sói beo
bàn chân chúng tôi đã qua suối qua đèo
đã vượt qua đầu trăm họng súng
chúng tôi đã nhịn đói mười ngày trong thung lũng
xin Tổ quốc hãy giao cho!
người chỉ huy qua giây lát đắn đo
trao nhiệm vụ cho BunThoong và KonThaMát
quân phục loang màu cỏ đất
họ là một mảnh của khu rừng
Campuchia di chuyển đến tự do

Đội trinh sát Việt Nam có chín người chiến sĩ
lớn nhất là Trung hăm bảy tuổi đời
nhỏ nhất là Phiên mười tám tuổi
họ mang theo một điện đài
mỗi người một túi lương khô
súng đạn bên mình nặng trĩu
áo quần bay loang lổ những đốm nắng rừng
họ lục hết áo quần
bỏ ra hết những tờ chứng chi
kể cả thư người yêu vừa mới nhận
từ nay họ không còn lận đận
công việc của đời riêng
họ không cần qua một vọng gác nào
tín hiệu họ vẳng lên từ những tầng cao
báo đến một căn lều che kín
người mật mã viên dịch lời họ ra bằng điện tín
hình bóng họ đương đi lững thững phía chân đồi
hay luồng lách qua những tai mèo núi đá
chân họ bước lên những vùng đất lạ
đầy bom mìn rắn rết hố chông
họ làm giật mình đàn rái cá lúc sang sông
làm ngơ ngác bày nai trên đồi cỏ
họ nhanh hơn luồng gió
lúc vượt đường chân họ giống chân chim
đoàn xe giặc đi qua họ lại nằm im
xe đi khỏi họ biến vào hoang vắng
phân đội cắt một đường như tia nắng
họ xuyên rừng về quân khu Đông
nghĩa quân đương mở cuộc phản công
nhưng lực lượng giữa rừng quá ít
quân thù đương đông nghịt
ngày một ngày hai chúng sẽ siết vòng vây
làm sao giữ được ngọn lửa này.
trước ngọn gió bạo tàn đang thổi rốc
lửa đã nhen từ làng Iapốc
từ miền Đông nối Iộ Đông Dương
đây là mệnh lệnh của chiến trường
phải bảo vệ chiến khu lớn mạnh
quả đấm của chiến tranh thần thánh
cũng đã bay về từ biên giới Thái Lan
người trinh sát mặc quần áo bay đi vào đại ngàn
tiếng maníp vang lên tìm kiếm
một tiếng nói từ lâu lặng nín
ỗng vang lên từ đáy rừng sâu
Mekong đây Mekong đây!
người chiến sĩ vội vàng trèo lên cây
với vòng ăngten kéo vòm trời xuống thấp
ruột gan Trung cồn cào như lửa bốc
Mekong đâu rồi Mekong đâu!
Mekong hãy cố lên!
Mekong đâu?
rừng tà beng mông mênh
chỉ có tiếng chim rừng trêu chọc
trên cành cây vài ba con sóc
đuổi nhau làm rụng trái gắm tươi
mấy con chim két chây lười
nằm đợi chín trái chua trên miệng
Mekong đương bước vào tử chiến
số phận của sư đoàn là số phận của nhân dân
những người trinh sát lại hành quân
mùa khô cạn đường rừng vất vả
họ tìm rong rêu trên từng phiến đá
để áp làn môi mứt nẻ cháy khô
đâu nước Mekong đâu nước biển Hồ?
hai vùng nước gợi lòng ta thêm khát
sỏi đá cắn bàn chân rách nát
nhìn tấm bản đồ mắt đã hoa
trèo lên cây nhìn phía xa xa
vài cột khói dựng lên lặng lẽ
lòng anh bỗng nhớ về quê mẹ
sông Hồng một dải êm ru
ôi con sông đã chảy tự mùa thu
Hà Nội đó lòng ta thương nhớ quá
những con đường rung rinh bóng lá
những con đường hoa sữa về khuya
tấm áo chưa lành mẹ vẫn đem chia
nửa vạt áo che ra ngoài biên giới
còn em bên sông Thương chờ đợi
hoa gạo cuối trời rụng đỏ chân đê
chín con người ở chín miền quê
ai cũng có một người hò hẹn
chỉ có Phiên là e thẹn
khi nghe Trung đùa chuyện vợ con
ngày hành quân tạm biệt Sài Gòn
Phiên có quen thân cô bạn
mười tám tuổi một vầng trăng sáng
một vầng trăng chưa khuyết bao giờ
trong sổ tay ghi những câu thơ
người con gái tặng anh làm kỷ niệm
người con gái ấy thường mặc áo màu hoa tím
thường hát về miền Đông đôi mắt mở tròn
Phiên đã trả quyển sổ tay và nói hết nỗi lòng
là trinh sát tôi không thể giữ quyển sổ tay của bạn
những lời thơ trong sáng
tôi đã thuộc hết rồi
khi nào bạn đến với núi đồi
gió cũng thuộc những lời của bạn
mà tôi đã đọc nhiều lần cho những lá thông nghe
nếu vào rừng bạn hỏi suối khe
suối cũng nói những lời như vậy
mẹ tôi vốn quanh năm cày cấy
người đợi tôi về như đợi lúa đơm bông
có khi nào bạn đến một dòng sông
bên trong bên đục
làng tôi tên là Xuân Dục
trước sân trường tôi học có cây đa
nơi đó mẹ sinh tôi ra
con chà chiện thường kêu trong giấc ngủ
quê hương tôi bốn mùa lam lũ
bạn có về chịu khó qua sông
bạn xắn quần cao để lội cánh đồng
nơi đó tôi chăn trâu và cất vó
nơi tôi đã chạy thi cùng ngọn gió
bạn cứ về hỏi mẹ tôi xem
khi nào lớn cao tôi sẽ gọi bạn bằng em…
chúng tôi đi đi mãi giữa rừng
tín hiệu vang lên rồi tắt ngấm
đêm lửa không còn sưởi ấm
lửa làm bia cho đạn quân thù
chúng tôi cõng nhau đi, cơn sốt rét dập vùi
chúng tôi ôm trong lòng cái đói
rừng toàn gỗ không cho cây trái
chỗ nào chúng tôi cũng gặp quân thù giết hại bà con chúng chặt đầu người già, moi ruột trẻ em
các thiếu nữ chúng thay phiên hãm hiếp
thoả mãn xong chúng đem cắt tiết
để các em thân xác loã lồ
chúng tôi đi qua nhũng cánh đồng khô
nuốt nước mắt vào lòng căm giận
chúng tôi luôn tiếp cận
với cảnh này đau đớn lắm em ơi!
người chỉ huy vuốt mái tóc rối bời
cắn chặt hàm răng suy nghĩ
chúng ta là những người chiến sĩ
phải cứu giúp dân
dù lần lượt chúng ta ngã xuống cũng không cần
nhưng nhiệm vụ trên giao rất nặng
chúng tôi đã qua bao nhiêu cay đắng
những cánh rừng không tên
và người chết không tên
mấy triệu người cây cỏ sẽ lãng quên
Campuchia ơi! tôi yêu người, yêu lắm!
trên thân thể người máu tắm
mẹ quê nhà có nhớ con không?
đất đai này cũng có dòng sông
có bà mẹ cũng hiền như mẹ
cũng có con chim sẻ
tiếng kêu làm võng lúa trên đồng
trong rừng sâu cũng có con công
xoè cánh múa suốt đêm không mỏi
cũng có những mái nhà bốc khói
êm đềm như khói mọi làng quê
cũng lốc cốc mõ trâu những buổi chiều về
hạt lúa củ khoai giọt mồ hôi to mặn
mặt trời mọc phương đông
phương tây mặt trời lặn
nước mắt chảy tràn bán đảo Đông Dương

Phiên đi vào rừng cảnh giới
bất chợt gặp một tốp lính Pôn Pốt
Bọn chúng lôi xềnh xệch một người
đàn bà Campuchia còn rất trẻ
chúng rứt tung quần áo của cô
người đàn bà quỳ lạy hết tên này đến tên khác
nhưng mặt bọn chúng vẫn trơ như gỗ đá
chúng đạp người đàn bà gục ngã
một tên cầm con dao cắt mớ tóc đen dài
một tên châm lửa đốt
mớ tóc người đàn bà cháy khét
chúng sẽ trích huyết cô để nhuộm những lá bùa
Phiên nhìn thấy tận tường hết thảy
anh rùng mình định siết tiểu liên
bắn vỡ mặt những tên quỷ sứ
bọn chúng nhảy chồm chồm
như những con cọp dữ
tranh giành nhau phần da thịt của cô
Phiên nhớ một đêm Ba Chúc Việt Nam
bọn Pôn Pốt lén vây trường học
chúng lột truồng cô giáo
rồi hãm hiếp trước mặt các em
chúng bắt các em đốt lửa đứng xem
rồi lần lượt chúng ném các em vào lửa
còn một em trai em gái cuối cùng
chúng moi ruột nốí vào nhau
chúng bắt hai em kéo co bằng đoạn ruột đau
chúng đốt lửa xua hai em chạy
hai em bé thét lên khi ruột trong người
hai em cứ chảy ra ngoài…
Phiên nghiến răng đau đớn
nòng súng rung lên
bon giết người trước mặt anh gục ngã
mặt bọn chúng đập vào cây vào đá
không một tên nào chạy thoát
còn người đàn bà kia cứ ngơ ngơ ngác ngác
như một kẻ mất hồn
Phiên ném cho cô chiếc xà rông
người đàn bà rú lên và bây giờ cô mới biết
thân thể mình trần trụi tựa dòng sông
cô run lên sụp xuống đôi chân
chỉ mình cô ở lại với khu rừng
chạy đi dâu nơi nào cũng chết
rừng đầy cọp beo rắn rết
xung quanh đầy những lính áo đen
cô chạy theo người linh trẻ này chăng?
không được!
anh là ai từ đâu đến nơi này?
khẩu súng anh lăm lăm trong tay
quần áo mặc như con báo gấm
mồ hôi trên trán anh lấm tấm
anh mỉm cười hồn hậu bao dung
anh chiến sĩ ơi cho em đi cùng
ở đây, em sẽ chết
ở đây, em không biết gì hết
con em,chúng nó giết rồi
em chỉ còn thân đơn chiếc này thôi
anh đã cứu em thì thương em cho trót
em đã chịu bao nhiêu roi vọt
ở trại tập trung em đã trốn vào rừng
chồng em đã đến với nghĩa quân
chúng đã giết cả làng em bên hẻm núi
sống chết đây là lần cuối
hãy cho em theo, em sẽ giúp anh nhiều
cô gái nhìn lên trời đã xế chiều
bóng người lính đã lẫn vào cây cỏ
cô hãi hùng nhìn những gốc cây khô
lần đầu tiên tự do cô thấy sợ
cô quỳ xuống giữa rừng than thở
chằp hai bàn tay như vũ nữ ápxara
mây trên trời như đầu rắn Naja
từng đàn một kéo nhau sà xuống thấp
gió nói gì với cô gái Campuchia này vậy?
gió nói nhiều lắm đấy
lời của những dòng sông
ở nơi đâu những cô gái má hồng
đương soi gương chải giấc mơ hạnh phúc
ở đâu bên hương thơm hoa hồng hoa cúc
những cô gái lim dim như công chúa ngủ trong rừng
lần đầu tiên cô gái khóc với tự do
tiếng khóc này sẽ tới Angkor
trên vách đá sẽ có thêm dòng nước mắt
bức phù điêu thời gian sẽ khắc
nỗi đau buồn cho nhân loại đau chung
em không thể nào đi qua trăm họng súng
và con mắt của bọn lính áo đen
em sẽ chết trong rừng tàbeng.
hồi còn nhỏ em có đến thăm đền cổ
nhưng em chưa thấy một bức tượng nào
có hình ảnh một người mẹ chết con
tự huỷ hoại đời mình
em chưa hề thấy
em sẽ đem đến đấy
bức tượng sống của đời em
cô nói rồi nhặt con dao dưới đất cầm lên…
bỗng một bàn tay nóng bỏng
nắm chặt cổ cô
con dao rơi xuống lớp lá khô
cô gái cũng giật mình sửng sốt
-Cô ơi! như thế là không tốt
giải thoát cho cô đâu phải để thế này
tôi chưa đi đâu tôi còn ở mãi nơi đây
sao cô lại liều mình ngu ngốc
đường về phun có bao nhiêu đèo dốc
túi lương khô của tôi đây, cô hãy lấy mà dùng
anh đi đâu cho em theo cùng
anh đừng để em lạc lối giữa rừng
đất nước em nhiều sông hồ mà em vẫn khát
em sẽ cùng anh chiến đấu bên nhau
cho tự do và xoá sạch thương đau
đừng để em một mình giữa cọp beo và rắn
hay là ngực đây anh cứ bắn
nếu thấy em làm phiền bước tiền của anh
nói rồi cô giật tấm áo xanh
phanh lồng ngực trước mặt người lính trẻ
bắn đi anh! chết như thế này rất khoẻ
viên đạn vào cái chết thật êm
bây giờ em chằng nòi gì thêm
chúc anh lên đường mạnh giỏi
khi nào chân anh thấy mỏi
nhớ em giữa rừng anh hây đi nhanh
ngày mai đây trong cuộc đấu tranh
tổ quốc em sẽ có người còn sống
con thuyền sẽ có người chèo chống
CôngPôngThơm, anh đến đó chưa ?
quê hương em sáu tháng nắng, sáu tháng mưa
vườn xanh mướt sếu cò bay loá mắt
cô gái nắm tay anh rất chặt
đôi mắt cô đau đáu nhìn anh
cô sợ cỏ cây sợ cả trời xanh
sợ ngọn gió đến mang anh đi mất
Campuchia ơi, đây là sự thật!
hai bàn tay người con gái nóng ran
quả tim cô sung sướng rộn ràng
cô không cần nghe gì hết
trên đời cô vừa qua cái chết
cái chết vừa qua cô còn lại trên đời…
đội trinh sát đến bên Phìên
Trung như người chểt đứng lặng yên
cảnh tượng xảy ra quá sức con người
đội trinh sát đang vượt qua một biển máu tươi
lại phải mang theo người phụ nữ
Trung nhìn Phiên, anh không hề giận dữ
cuộc chiến đấu này rất đỗi thiêng liêng
hai tổ quốc đang chờ trông vời vợi
một dãy chiến trường bốc khói chờ anh!
hành quân!
Trung ra lệnh:
cho cô gái đi theo
phân đội cố vượt đèo
tránh nổ súng những nơi không cần thiết
cô gái biết nói và nghe tiếng Việt
làm thông điệp viên và chiến đấu viên
những thức ăn còn lại dành riêng
cho cô gái bao ngày bị đói
khu rừng bỗng nhiên sáng chói
cô gái từ nay như một con chim
ríu ra ríu rít những tiếng riêng
chỉ có những bông hoa rừng nghe được
và những con chim sơn cước
bay theo cô như những chiếc troi vàng…
nụ cười bayon
Phiên lấy võng may áo quần cho cô mặc
còn chiếc xà rông cô đem giặt
xé ra băng bó những vết thương
cô gái Campuchia làm ngắn cung đường
đưa đội trinh sát xuyên vành đai quân giặc
nhưng con đường càng sâu càng tắc
phân đội rơi vào một bái mìn
bây giờ chỉ có cánh chim
mới có thể đưa họ lọt vào căn cứ
phân đội tạm dừng
cần một người cảm tử
đi trước dò đường cho phân dội tiến theo
chín người đưa tay lên nhận việc hiểm nghèo
Trung chọn Phiên người thứ nhất
những trái mìn ẩn trong cỏ đất
những trái mìn mang hình dáng lá cây
những trái mìn định hướng, mìn bay
mìn hơi độc và mìn chiếu sáng
những trái mìn khốn nạn
nằm lặng im trong các khu rừng
cô gái Campuchia trong giây lát ngập ngừng
cô bước lên xin thay Phiên đi trước
cô gái Campuchia ơi! em không thể náo đi được
những trái mìn chúng tôi thuộc hơn em
những trái mìn có tên
chúng tôi biết rõ chúng bao nhiêu tuổi
chân chúng tôi thường quen đồi núi
em còn phải sống đến ngày giải phóng quê hương
em còn phải sinh con và chăm bón mảnh vườn
biết căm ghét những loài cỏ dại
qua khu rừng này, em sẽ trở thành người từng trải
hiểu Tổ quốc em hơn và bè bạn nhiều hơn!
cảm ơn các anh những người con
bên kia dải Trường Sơn
em đã hơn một lần cầm trong tay cái chết
cuộc đời em tưởng đến đây là hết
các anh đưa em từ đáy vực bay lên
người Campuchia em chẳng biết quên
ai đã cứu mình trong đau khổ…
bên kìa đồi bỗng vang lên tiếng nổ
rừng đen như một đám mây
cả phân đội thu mình trong những chiếc áo bay
nằm rạp xuống đường nghe động tĩnh
từ bên kia có hai người lính
máu bầm đỏ quần áo nát tươm
họ cõng nhau lảo đảo trong rừng
cố xa lánh nơi vừa gây tiếng nó
người ngồi trên lưng hai tay ôm cổ
nói gì với người lính cõng anh
rồi cả hai ngồi xuống tảng đá xanh
xé vạt áo băng vết thương máu đẫm
hai người cùng lẩm bẩm
họ đọc gì trong tờ giai nhỏ kia?
Trung nhận ra người lính Campuchia
anh đứng dậy tiến lên phía trước
những người lính cách nhau vài bước
đôi mắt tinh tường nhưng chưa thể nhận ra ngay
Xamaki! Campuchia vẫn còn đây
hai người lính đứng lên như biểu tượng
sao tả được đôi mắt họ nhìn nhau vui sướng
vết thương trên người là những chứng minh thư
họ nhìn nhau nước mắt ướt nụ cười
nụ cười đó làm Bayon sống lại
nụ cười đó Campuchia sống mãi
cảm ơn chiêến khu Iapốc
cảm ơn những người nổi dậy Hai Linh Ba
cảm ơn người về từ phương xa
cảm ơn mẹ hiền Tổ quốc
Cảm ơn người lính máu xối giữa rừng già
cho ta nhặt nụ cười Bayon còn sót lại
không lạnh lẽo trên những ngôi đền bằng đá
mà ngay đây chính giữa môi người
ngời lính Campuchia nâng mảnh giấy đẫm máu tươi
thông điệp máu linh hồn Tổ quốc
đây là Quốc thư hai người lính trao nhau
(bức Quốc thư không bảo tàng nào giữ nổi)
ruộng đồng và đồi núi hãy lắng nghe
bán đảo hãy lắng nghe
những con tàu đương băng qua các màu da
hay dừng lại lắng nghe
nghi lễ của rừng xanh
hoa là máu trên nền quân phục rách
dây ăngten kéo lên cao vút
điện đài phát sóng
họ tựa lưng vào nhau súng trong tay nóng bỏng
không trung vang lên những tín hiệu cuối cùng
những mệnh lệnh cuối cùng…
người con gái từ phía sau đã đến
cô sững sờ nhận ra hai người lính bị thương:
KonThaMát và BunThoong.
cô khóc…
nhưng đây là tiếng khóc của chiến trường
chỉ có đất là mới nghe lời nức nở
đất chuyểnn lại cho pháo gầm hết cỡ
từ trái tim tiếng khóc hoá cầu vồng
bảy sắc lửa bắc qua cầu chiến dịch
KonThaMát mơ trong làn sóng dài xung kích
anh mở mắt ra nhìn thấy XôRiLa
trời cao xanh, mây trắng bay qua
em đứng đó Campuchia đứng đó
cho anh gởi lời cùng ngọn gió
mang đi cùng xứ sở lời lời yêu
nếu mai sau anh hoá cánh diều
nước mắt em là sợi dây trong suốt
Nâng vòm trời lên cao vút
Cho đàn em đừng hát những lời đau
họ chẳng biết nói gì hơn, chỉ biết ôm nhau
hai lồng ngực… một trái tim còn đập
rừng bỗng chung chiêng cơn gió lốc
… XôRiLa biết lòng minh tan nát rồi đây
cô nâng KonThaMát lên đôi cánh tay
rồi đứng dậy dưới một trời gió bão.

Đội trinh sát còn lại ba người:
Trung, Phiên, XôRiLa
họ tiếp tục thọc sâu vào vùng sau lưng địch
chúng tôi đi không phải chỉ bằng chân
mà đi cả bằng đầu bằng óc bằng tim
chúng tôi đi bằng cả hai tay
bò qua mắt một binh đoàn giặc
bò qua bãi mìn moi
bò qua sự dối lừa của muôn cái chết
bò qua rắn rết
bò qua cỏ may
bò qua mồ hôi rách nát hai cùi tay
bò như thể mình chưa bao giờ đứng dậy
XôRiLa đã kiệt sức rồi
nhưng chẳng bao giờ cô rời bỏ chúng tôi
con đường này bao nhiêu ngươi đã ngã
XôRiLa sốt run và đói lả
còn bao nhiêu áo chăn chúng tôi
đắp cho em tất cả
đắp cho giấc ngủ của em
cô gái Campuchia
giấc ngủ giữa rừng già
đừng ai đánh động đến giấc ngủ em ngoan
như Angkor xưa ngủ giữa lá vàng
nếu lóc được thịt mình anh sẽ lóc
nhưng anh không thể bóc người anh ra
như nõn chuối bẹ măng
Còn cái gì có thể cho em ăn ?
anh lại hát ru cho em ngủ
người ta có thể quên Angkor
giữa rừng hàng bao thế kỷ
nhưng anh không thể quên giấc ngủ của em
dù em ngủ rồi
em sẽ thức
cùng mặt Trời lên
cùng những cánh chim
ngủ đi em, đôi mắt lim dim
Bayon xưa cũng ngủ trong rừng như thế đấy
em gầy guộc trong tay anh cơn sốt dậy
cơn sốt vàng da cơn sốt đói nghèo
sau lưng em từng đoàn dã thú đi theo
chờ em chết chúng chia phần “hương hoả”
lời đường mật trên nọc những con ong nghiệt ngã
lời doạ dẫm của bầy sói mồm nhọn như mỏ chim
nhưng lại chứa đầy răng
lời xanh biếc da con rắn lục
lời đu đưa những chiếc bẫy thò
Lúc nào cũng có thể cắm vào tim em bao mũi nhọn
lời lặng im như trăn ngủ dưới lá khô
đắp thêm cho em chiếc áo anh thường mặc
ôi! lòng ngực khô gầy
gầy đến nỗi trái tim lúc nào cũng có thể
vọt ra ngoài
và mọc cánh bay đi thành một tinh cầu
anh đắp kín và ủ bằng tất cả
hương của những loài hoa
từ ngàn vạn nghĩa trang
anh đã thở nồng nàn tuổi trẻ…
đây không phải là nơi anh sinh đẻ
nhưng cha anh xưa đã ngã xuống nơi này
trong những tháng ngày kháng chiến đánh Tây
XôRiLa bừng tỉnh giấc
cô nghe một loạt súng nổ gần
tiếng con chim hoạ mi kêu khản
một con chim bị thương vẫn cố bay về
Trung đã nhận ra Phiên bằng ám hiệu tiếng chim
bình toong nước trong tay Phiên máu rỉ
phiên mang nước về, nhưng tay đã bị thương
họ nhanh chóng vượt qua khu rừng
bình toong nước vẫn mang theo
nhưng khi đến đỉnh đèo
bình toong nước không còn một giọt
XôRiLa lại lên cơn sốt
rừng quay tròn như một con quay
XôRiLa khóc và bỗng nhiên cô thấy
Angkor chìm vào trong đám mây
năm ngọn thác ửng vàng, chống chếnh rừng cây
rồi biến mất sau mây tầng trắng xoá
những ngọn tháp lại trở về kiếp đá
từng phiến, từng phiến một kéo nhau đi
như lũ người di tản
làn môi Bayon nứt rạn
thành bốn mảnh rã rời
đôi mắt lim dim kia cũng nứt nẻ rồi
trong khoảnh khắc đá trở thành hèn mọn
rải rác khắp chân đồi khe suối bụi cây
những nàng tiên múa chạy đi đâu?
ai tìm được ngón tay em mềm mại
ai tìm được dưới chùm hoa dại
ngày hội chọi gà, ché rượu bốc hơi
con đại bàng đôi cánh chơi vơi
trên những vách cao bay liệng
chim kêu lên như trút hết nỗi niềm
nhưng đỉnh tháp không còn nơi vang vọng
đỉnh tháp không còn nghiêng chiếc bóng
bên cạnh đại bàng ôm ấp núi sông
rồi đây đồng ruộng thấy mênh mông
những ngọn núi cũng thấy mình lố nhố
cây cỏ cũng thấy mình xấu hổ
mặt trời kia như khuôn mặt gã câm
tiếng em gọi bên đồi không có dư âm
tất cả hoá thành khờ dại
khì ngoảnh mặt nhìn nhau không còn phương hướng
và cả lũ sẽ thành khóm tượng
cho tất cả những loài khỉ vượn đến xem
Angkor ơi! Người mới mất có một đêm
sao quả đất giống đầu người bị hủi
những con người sinh ra không cần tên tuổi
ngôn ngữ trên đời này không cần nữa đâu em
tất cả chìm vào lãng quên
như sáu thế kỷ trôi qua không ai biết
Angkor mất mà không ai hay
Bayon cười với số phận đắng cay
cười làm đá cũng rơi nước mắt
những pho tượng ngàn đời vững chắc
trong lòng người đâu phải dễ lung lay
sáu thế kỷ xa xưa anh vẫn không hay
nhưng em biết người còn trở lại
để thấy nụ cười em dầu dãi
ngàn năm mây trắng tạc vào
anh đi đâu em vẫn đón chào
đôi mắt em nhìn anh, đau khổ
anh vẫn đi tìm em nhưng chưa đúng chỗ
anh tìm em phía dãy núi bên kia
em hiện lên như ngôi sao khuya
cứ sáng mãi phương trời cô độc
trong thăm thẳm anh nhìn em phút chốc
nhưng gió mưa về lại cướp em đi…
Phiên ơi! lại đây nghe cô gái mê gì
đêm khuya khoắt anh nghe mà phát sợ
trán nóng ran và ngực cô vẫn thở
cô đương nói chuyện với mình mà như nói với ai
cô nói với đêm nay mà như nói với ngày mai
tất cả đá trong rừng đều nghe cô nói
cái khổ theo ta vẫn là cơn đói
nhưng nỗi khát giữa rừng còn oái oăm hơn
anh từng qua cơn khát Trường Sơn
cái khát tưởng mình chưa bao giờ được uống
cha anh xưa ở dòng sông Đuống
đến bây giờ anh mới hiểu cha hơn
người tình nguyện quân ngã xuống CôngPôngThơm
bình Loong sắt gởi về nhà gió lùa năm lỗ đạn
chiếc ba lô đựng cuộc đời trong sáng
một bộ áo quần vài ba cuộn chỉ khâu
người đã đi đâu đến đâu?
sông Mekong chảy về mải miết
sông vẫn hát những lời thương tiếc
thả đàn cò về với núi non
còn sông ở lại mỏi mòn
bám vào đất với cánh tay quằn quại
là những đứa con ra đi chưa một lần trở lại
sông đã về đến biển nhận lời ru
sông đã về với biển được mẹ nuôi
mẹ dạy nói những lời hùng vĩ
mà khi qua thác ghềnh sông đã nghĩ
những trầm hùng cho bán đảo này nghe…

Trên đây uct.edu.vn đã chia sẻ đến quý độc giả những trang thơ ấn tượng nhất của nhà thơ Thu Bồn. Qua đó ta cảm nhận được ngòi bút và sự tinh tế của ông trong sáng tác. Gần 40 năm đã trôi qua, Thu Bồn đã mở rộng sức hút sang nhiều thể loại. Ông có thơ ngắn, tiểu thuyết nhưng trường ca vẫn là sở trường của ông. Mời các bạn đón xem phần 2 vào một ngày không xa. Thân Ái!

 

shop hoa tưoi

hoa tươi từ sơn, shop hoa tươi long biên  , hoa tươi bình thuận

 xem thêm >> hoa sinh nhật, hoa khai trương, hoa đám tang, điện hoa 24gio . shop hoa tươi Địa chỉ shop hoa

xem thêm >> hoa sinh nhật đẹp , lẵng hoa khai trương ,  điên hoa chia buồn , dien hoa 

gửi điện hoa chia buồn đà nẵng

Bài viết trước:

BÀI VIẾT MỚI