Tuyển tập những bài thơ Puskin đi cùng năm tháng phần 5

Tuyển tập những bài thơ Puskin đi cùng năm tháng phần 5

Ở bài viết trước, uct.edu.vn đã nhận được rất nhiều phản hồi tích cực từ các bạn. Không để các bạn chờ lâu chúng tôi sẽ chia sẻ đến các bạn những bài thơ Puskin đặc sắc nhất hiện nay trong bài viết này. Đừng quên chia sẻ bài viết đến những người xung quanh nhé các bạn!

Ở bài viết trước, uct.edu.vn đã nhận được rất nhiều phản hồi tích cực từ các bạn. Không để các bạn chờ lâu chúng tôi sẽ chia sẻ đến các bạn những bài thơ Puskin đặc sắc nhất hiện nay trong bài viết này. Đừng quên chia sẻ bài viết đến những người xung quanh nhé các bạn!

Nội Dung

Не дай мне бог сойти с ума.
Нет, легче посох и сума;
   Нет, легче труд и глад.
Не то, чтоб разумом моим
Я дорожил; не то, чтоб с ним
  Расстаться был не рад:

Когда б оставили меня
На воле, как бы резво я
   Пустился в темный лес!
Я пел бы в пламенном бреду,
Я забывался бы в чаду
   Нестройных, чудных грез.

И я б заслушивался волн,
И я глядел бы, счастья полн,
   В пустые небеса;
И силен, волен был бы я,
Как вихорь, роющий поля,
   Ломающий леса.

Да вот беда: сойди с ума,
И страшен будешь как чума,
   Как раз тебя запрут,
Посадят на цепь дурака
И сквозь решетку как зверка
   Дразнить тебя придут.

А ночью слышать буду я
Не голос яркий соловья,
   Не шум глухой дубров —
А крик товарищей моих,
Да брань смотрителей ночных,
   Да визг, да звон оков.

Dịch

Lạy Trời đừng bắt tôi phát điên,
Thà cho đói khát, bắt nghèo hèn,
Cho tay chống gậy, vai mang bị
Hành khất lang thang khắp mọi miền.
Đâu phải tiếc gì tôi lý trí,
Khôn ngoan xin nguyện từ bỏ liền:
Giá như cho tôi được tự do,
Tôi sẽ vù bay tận rừng già!
Thoả chí vẫy vùng nơi hoang dã,
Như trong mê sảng vang vang ca;
Trong mộng mông lung và kỳ diệu
Tôi mong thiếp đi, quên xót xa.
Tôi sẽ lắng nghe sóng rì rào,
Rõi nhìn thăm thẳm trời xanh cao;
Lòng tràn hạnh phúc, tràn sức lực,
Tôi như cơn lốc cuốn ào ào,
Bốc mù cát bụi, cầy tung đất,
Quật gẫy cây cao, đổ giậu rào.
Nhưng ôi bất hạnh nếu tôi điên,
Họ sẽ đem tôi nhốt cũi liền,
Tôi thành đáng sợ hơn trùng dịch,
Nên chân phải xích, tay phải xiềng;
Như con thú nhỏ kia ngu dại
Tha hồ kẻ chọc, người xỏ xiên.
Và rồi tôi phải nghe đêm đêm
Chẳng phải hoạ mi hót dịu êm,
Chẳng phải xạc xào rừng rung lá,
Mà tiếng rú la lũ bạn điên,
Tục tằn tiếng cai tù quát chửi,
Loảng xoảng lạnh ghê tiếng xích xiềng.

От меня вечор Леила
Равнодушно уходила.
Я сказал: «Постой, куда?»
А она мне возразила:
«Голова твоя седа».
Я насмешнице нескромной
Отвечал: «Всему пopa!
То, что было мускус темный,
Стало нынче камфора».
Но Леила неудачным
Посмеялася речам
И сказала: «Знаешь сам:
Сладок мускус новобрачным,
Камфора годна гробам».

Dịch

Leila bỏ tôi đi
Dửng dưng vào chiều tối
Tôi hỏi: “Sao em vội?”
Em đáp mặt tỉnh bơ:
“Đầu anh bạc rồi đấy”
Tôi đây cũng chẳng vừa:
“Ai có thời người nấy
Thứ xạ hương tối đen
Nay hoá thành long não”
Em nghe lời nói tôi
Rồi cười vang và bảo:
“Hẳn anh đã biết rồi
Xạ hương ai mới cưới
Long não người chết thôi”

О, если правда, что в ночи, 
Когда покоятся живые, 
И с неба лунные лучи 
Скользят на камни гробовые, 
О, если правда, что тогда 
Пустеют тихие могилы, — 
Я тень зову, я жду Леилы: 
Ко мне, мой друг, сюда, сюда! 

Явись, возлюбленная тень, 
Как ты была перед разлукой, 
Бледна, хладна, как зимний день, 
Искажена последней мукой. 
Приди, как дальная звезда, 
Как легкой звук иль дуновенье, 
Иль как ужасное виденье, 
Мне все равно, сюда! сюда!.. 

Зову тебя не для того, 
Чтоб укорять людей, чья злоба 
Убила друга моего, 
Иль чтоб изведать тайны гроба, 
Не для того, что иногда 
Сомненьем мучусь… но, тоскуя, 
Хочу сказать, что все люблю я, 
Что все я твой: сюда, сюда!
 
Dịch nghĩa
Ôi, nếu sự thật, là trong đêm,
Khi mọi sự sống đang lặng yên
Và từ bầu trời những ánh trăng
Đang lướt trên những bia mộ đá,
Ôi, nếu sự thật, là khi đó
Những nấm mồ im lìm trở nên hoang vắng, –
Ta gọi cái bóng, ta đợi [cái bóng] của Lâyla:
Đến với ta, bạn của ta, đến đây, đến đây đi!

Hãy hiện lên, cái bóng yêu thương,
Như mi từng hiện trước khi ly biệt,
Nhợt nhạt, nguội lạnh, như ngày đông,
Bị biến dạng bởi đau đớn tột cùng.
Hãy đến đây, như ngôi sao xa xôi,
Như tiếng vọng nhẹ nhàng hoặc thoang thoảng,
Hoặc như bóng ma kinh hãi,
Với ta là như nhau: đến đây, đến đây đi!

Ta gọi mi không nhằm mục đích,
Oán hận những người, mà tội ác của họ
Đã giết chết bạn của ta,
Hoặc để khám phá những bí mật của quan tài,
Cũng không phải để khi nào đó
Tự giày vò bởi hoài nghi…nhưng, khi buồn,
Ta muốn nói rằng, tất cả do ta yêu quý,
Ta hoàn toàn là của mi: đến đây, đến đây đi!

Здесь Пушкин погребен; он с музой молодою,
С любовью, леностью провел веселый век,
Не делал доброго, однако ж был душою,
Ей-богу, добрый человек.

Dịch

Ở đây Puskin ngủ yên với nàng thơ trẻ đẹp
Cả đời vui, với lười biếng, với ái tình
Sống bằng tâm hồn, dù không làm điều gì tốt
Nhưng ông là người tốt, lạy chúa anh minh.

Я вас люблю, хоть и бешусь,
Хоть это труд и стыд напрасный,
И в этой глупости несчастной
У ваших ног я признаюсь!
Мне не к лицу и не по летам…
Пора, пора мне быть умней!
Но узнаю по всем приметам
Болезнь любви в душе моей:
Без вас мне скучно,- я зеваю;
При вас мне грустно,- я терплю;
И, мочи нет, сказать желаю,
Мой ангел, как я вас люблю!
Когда я слышу из гостиной
Ваш легкий шаг, иль платья сум,
Иль голос девственный, невинный,
Я вдруг теряю весь свой ум.
Вы улыбнетесь – мне отрада;
Вы отвернетесь – мне тоска;
За день мучения – награда
Мне ваша бледная рука.
Когда за пяльцами прилежно
Сидите вы, склонясь небрежно,
Глаза и кудри опустя,-
Я в умиленьи, молча, нежно
Любуюсь вами, как дитя!..
Сказать ли вам мое несчастье,
Мою ревнивую печаль,
Когда гулять, порой в ненастье,
Вы собираетеся в даль?
И ваши слезы в одиночку,
И речи в уголку вдвоем,
И путешествия в Опочку,
И фортепьяно вечерком?..
Алина! сжальтесь надо мною.
Не смею требовать любви.
Быть может, за грехи мои,
Мой ангел, я любви не стою!
Но притворитесь! Этот взгляд
Все может выразить так чудно!
Ах, обмануть меня не трудно!…
Я сам обманываться рад!

Dịch

Tôi yêu em – dù hoá dại hoá điên
Dù đau khổ, bẽ bàng không hy vọng,
Tôi sẵn lòng quỳ nhận dưới chân em
Điều bất hạnh nỗi dại khờ cay đắng,
Không còn hợp với tuổi đời, danh tiếng
Đến lúc tôi cần biết sống khôn hơn,
Nhưng tôi hiểu qua rất nhiều triệu chứng,
Trái tim tôi đang mắc bệnh ái tình,
Khi vắng em – tôi mệt mỏi chán chường,
Khi em đến – lại buồn, tôi chịu đựng,
Không nén nổi – muốn thốt lời ngẫu hứng:
Thiên thần ơi, ôi biết mấy yêu thương!
Khi tôi nghe bên phòng khách cách tường,
Tiếng xiêm áo, tiếng chân em nhè nhẹ
Và giọng nói ngây thơ trong trẻo thế
Bỗng thấy mình như mất cả trí khôn,
Khi em cười – tôi rạng rỡ tâm hồn
Em ngoảnh mặt – khiến lòng tôi buồn tủi,
Vì trọn một ngày khổ đau mệt mỏi,
Phần thưởng em trao: bàn tay thương yêu,
Lúc em ngồi cần mẫn trước khung thêu,
Vóc thon thả, hơi ngả mình lơi lỏng,
Đôi mắt ngọc, mái tóc xoăn rủ xuống,
Tôi lặng im, như đứa trẻ, đắm nhìn,
Có nên nói chăng về nỗi buồn ghen,
Về bất hạnh trong lòng tôi day dứt –
Em sửa soạn đi chơi xa những lúc
Trời tối sầm, ảm đạm, gió từng cơn ?
Và giọt lệ em nhỏ giữa cô đơn,
Và lời nói nơi chỉ còn hai đứa,
Và chuyến đi miền quê đáng nhớ,
Và một chiều vọng tiếng piano …
Alina! Mong em hãy thương cho,
Tôi không dám cầu xin em tình ái!
Có lẽ bởi chất chồng nhiều tội lỗi,
Thiên thần ơi, tôi đâu xứng tình em!
Nhưng xin em hãy cứ giả vờ thêm!
Ánh mắt ấy chứa bao điều huyền bí …
Ôi, lừa dối tôi nào khó,
Tôi vốn đang muốn tự dối mình!

Медлительно влекутся дни мои,
И каждый миг в унылом сердце множит
Все горести несчастливой любви
И все мечты безумия тревожит.
Но я молчу; не слышен ропот мой;
Я слезы лью; мне слезы утешенье;
Моя душа, плененная тоской,
В них горькое находит наслажденье.
О жизни час! лети, не жаль тебя,
Исчезни в тьме, пустое привиденье;
Мне дорого любви моей мученье –
Пускай умру, но пусть умру любя!

Dịch

Cứ lê bước những ngày dài mệt mỏi
Mỗi phút giây tôi sống trên đời
Nhân đôi lên nỗi đau đớn tình phôi
Và khuấy động lòng người bao khát khao rồ dại
Nhưng tôi nén lòng im không thốt lời oan trái
Chỉ lệ trào lệ nóng vỗ về tôi
Tâm hồn này say đắm nỗi sầu rồi
Trong lệ đắng tìm được nguồn hoan lạc
Ơi mỗi giờ khắc của đời tôi đang sống
Hãy bay đi ta chẳng tiếc chi người
Hãy biến mất trong đêm bóng ma trống rỗng
Tôi chỉ cần niềm day dứt ái tình tôi
Nếu phải chết xin được chết với trái tim yêu không lúc nào nguôi…

В сиянье, в радостном покое,
У трона вечного творца,
С улыбкой он глядит в изгнание земное,
Благословляет мать и молит за отца.

Dịch

Trong hào quang cõi cực lạc hiền hòa
Bé chầu trực dưới chân ngai Thượng Đế
Miệng ngậm cười nhìn ngục tù trần thế
Chúc phúc mẹ và nguyện cầu cho cha

Что в имени тебе моем?
Оно умрет, как шум печальный
Волны, плеснувшей в берег дальный,
Как звук ночной в лесу глухом.
Оно на памятном листке
Оставит мертвый след, подобный
Узору надписи надгробной
На непонятном языке.
Что в нем? Забытое давно
В волненьях новых и мятежных,
Твоей душе не даст оно
Воспоминаний чистых, нежных.
Но в день печали, в тишине,
Произнеси его тоскуя,
Скажи: есть память обо мне,
Есть в мире сердце, где живу я ……

Dịch

Một chút tên tôi đối với nàng
Sẽ chìm như tiếng sóng buồn lan
Âm thầm mòn mỏi bên bờ vắng,
Như tiếng đêm thâu lạc giữa ngàn.
Ngày nào đó trên lưu trang kỷ niệm
Nó chỉ còn là dấu vết không hồn
Giống như hình phác trên mộ chí
Nét ngoằn ngoèo một thứ tiếng xa xăm.
Tên cũ từ lâu bị lãng quên
Chẳng còn gợi lại được cho em
Tình xưa êm ái và trong trắng
Trước mối tình ai mới dấy lên.
Nhưng nếu gặp ngày buồn rầu đau đớn
Em thầm thì hãy gọi tên lên
Và hãy tin còn đây kỷ niệm
Em vẫn còn sống giữa một trái tim.

I

Октябрь уж наступил — уж роща отряхает
Последние листы с нагих своих ветвей;
Дохнул осенний хлад — дорога промерзает.
Журча еще бежит за мельницу ручей,
Но пруд уже застыл; сосед мой поспешает
В отъезжие поля с охотою своей,
И страждут озими от бешеной забавы,
И будит лай собак уснувшие дубравы.

II

Теперь моя пора: я не люблю весны;
Скучна мне оттепель; вонь, грязь — весной я болен;
Кровь бродит; чувства, ум тоскою стеснены.
Суровою зимой я более доволен,
Люблю ее снега; в присутствии луны
Как легкий бег саней с подругой быстр и волен,
Когда под соболем, согрета и свежа,
Она вам руку жмет, пылая и дрожа!

III

Как весело, обув железом острым ноги,
Скользить по зеркалу стоячих, ровных рек!
А зимних праздников блестящие тревоги?..
Но надо знать и честь; полгода снег да снег,
Ведь это наконец и жителю берлоги,
Медведю, надоест. Нельзя же целый век
Кататься нам в санях с Армидами младыми
Иль киснуть у печей за стеклами двойными.

IV

Ох, лето красное! любил бы я тебя,
Когда б не зной, да пыль, да комары, да мухи.
Ты, все душевные способности губя,
Нас мучишь; как поля, мы страждем от засухи;
Лишь как бы напоить, да освежить себя —
Иной в нас мысли нет, и жаль зимы старухи,
И, проводив ее блинами и вином,
Поминки ей творим мороженым и льдом.

V

Дни поздней осени бранят обыкновенно,
Но мне она мила, читатель дорогой,
Красою тихою, блистающей смиренно.
Так нелюбимое дитя в семье родной
К себе меня влечет. Сказать вам откровенно,
Из годовых времен я рад лишь ей одной,
В ней много доброго; любовник не тщеславный,
Я нечто в ней нашел мечтою своенравной.

VI

Как это объяснить? Мне нравится она,
Как, вероятно, вам чахоточная дева
Порою нравится. На смерть осуждена,
Бедняжка клонится без ропота, без гнева.
Улыбка на устах увянувших видна;
Могильной пропасти она не слышит зева;
Играет на лице еще багровый цвет.
Она жива еще сегодня, завтра нет.

VII

Унылая пора! очей очарованье!
Приятна мне твоя прощальная краса —
Люблю я пышное природы увяданье,
В багрец и в золото одетые леса,
В их сенях ветра шум и свежее дыханье,
И мглой волнистою покрыты небеса,
И редкий солнца луч, и первые морозы,
И отдаленные седой зимы угрозы.

VIII

И с каждой осенью я расцветаю вновь;
Здоровью моему полезен русской холод;
К привычкам бытия вновь чувствую любовь:
Чредой слетает сон, чредой находит голод;
Легко и радостно играет в сердце кровь,
Желания кипят — я снова счастлив, молод,
Я снова жизни полн — таков мой организм
(Извольте мне простить ненужный прозаизм).

IX

Ведут ко мне коня; в раздолии открытом,
Махая гривою, он всадника несет,
И звонко под его блистающим копытом
Звенит промерзлый дол и трескается лед.
Но гаснет краткий день, и в камельке забытом
Огонь опять горит — то яркий свет лиет,
То тлеет медленно — а я пред ним читаю
Иль думы долгие в душе моей питаю.

X

И забываю мир — и в сладкой тишине
Я сладко усыплен моим воображеньем,
И пробуждается поэзия во мне:
Душа стесняется лирическим волненьем,
Трепещет и звучит, и ищет, как во сне,
Излиться наконец свободным проявленьем —
И тут ко мне идет незримый рой гостей,
Знакомцы давние, плоды мечты моей.

XI

И мысли в голове волнуются в отваге,
И рифмы легкие навстречу им бегут,
И пальцы просятся к перу, перо к бумаге,
Минута — и стихи свободно потекут.
Так дремлет недвижим корабль в недвижной влаге,
Но чу! — матросы вдруг кидаются, ползут
Вверх, вниз — и паруса надулись, ветра полны;
Громада двинулась и рассекает волны.

Над озером, в глухих дубровах,
Спасался некогда Монах,
Всегда в занятиях суровых,
В посте, молитве и трудах.
Уже лопаткою смиренной
Себе могилу старец рыл —
И лишь о смерти вожделенной
Святых угодников молил.
Однажды летом у порогу
Поникшей хижины своей
Анахорет молился богу.
Дубравы делались черней;
Туман над озером дымился,
И красный месяц в облаках
Тихонько по небу катился.
На воды стал глядеть Монах.
Глядит, невольно страха полный;
Не может сам себя понять…
И видит: закипели волны
И присмирели вдруг опять…
И вдруг… легка, как тень ночная,
Бела, как ранний снег холмов,
Выходит женщина нагая
И молча села у брегов.
Глядит на старого Монаха
И чешет влажные власы.
Святой Монах дрожит со страха
И смотрит на ее красы.
Она манит его рукою,
Кивает быстро головой…
И вдруг — падучею звездою —
Под сонной скрылася волной.
Всю ночь не спал старик угрюмый
И не молился целый день —
Перед собой с невольной думой
Всё видел чудной девы тень.
Дубравы вновь оделись тьмою;
Пошла по облакам луна,
И снова дева над водою
Cидит, прелестна и бледна.
Глядит, кивает головою,
Целует из дали шутя,
Играет, плещется волною,
Хохочет, плачет, как дитя,
Зовет Монаха, нежно стонет…
„Монах, Монах! Ко мне, ко мне!…“
И вдруг в волнах прозрачных тонет;
И всё в глубокой тишине.
На третий день отшельник страстный
Близ очарованных брегов
Сидел и девы ждал прекрасной,
А тень ложилась средь дубров…
Заря прогнала тьму ночную:
Монаха не нашли нигде,
И только бороду седую
Мальчишки видели в воде.

Dịch

Có một thầy tu rất lâu rồi
Ở ẩn trong rừng, bên hồ nước
Khắc khổ tu hành thàng ngày trôi
Cầu nguyện, ăn chay, bỏ việc đời
Thầy tu lo toan chuyện hậu sự
Tự tay đào sẵn mộ một ngôi
Mong sớm được về bên cạnh Chúa
Cái chết thiêng liêng thoả lòng người
Một lần mùa hè bên bậu cửa
Trong lều xiêu vẹo vị chân tu
Mang lòng thành kính cầu nguyện Chúa
Rừng sồi lặng ngắt, đêm mịt mù
Mặt hồ lãng đãng màn sương phủ
Trăng vàng lấp loá trong đám mây
Lặng lẽ vòm trời trăng đi dạo
Thầy tu ngồi ngắm nước vơi đầy
Thầy nhìn bỗng lòng đâm hoảng sợ
Không còn tin nổi cả mắt mình…
Thầy thấy mặt hồ lao xao sóng
Thoắt đâu thiếu nữ bỗng hiện hình
Nhẹ nhàng như bóng đêm sơn cước
Trắng như tuyết trắng phủ trên đồi
Mình trần nàng bước lên mặt nước
Bờ hồ lặng lẽ nàng tiên ngồi
Nàng nhìn thầy tu tuổi già nua
Tay chải tóc mình mượt như tơ
Còn thầy toàn thân run run sợ
Ngắm sắc nàng tiên tựa trong mơ
Tay nàng vẫy vẫy như mời gọi
Đầu khẽ nghiêng nghiêng vẻ đợi chờ
Bỗng như sao trời vụt bùng cháy
Nàng lặn sau làn sóng nhấp nhô
Cả đêm thầy tu mắt chong chong
Nguyện cầu quyên lãng cả ngày ròng
Ý nghĩ vẩn vơ đâu xuất hiện
Chỉ thấy bóng hình tiên trắng trong
Rừng sồi lại phủ màn đêm tối
Trăng lại hiện lên sau đám mây
Nàng tiên lại hiện trên mặt nước
Ngồi đấy xanh xao vẻ đắm say
Nàng nhìn, đầu gật như vẫy gọi
Nụ hôn nàng gửi gió hương qua
Vùng vẫy nô đùa bên con sóng
Như trẻ cười rồi khóc oa oa
Nàng gọi thầy tu, nàng thổn thức
“Thầy ơi, hãy đến, em, em đây!”
Rồi bỗng biến đi trong lớp sóng
Bờ vắng im lìm giấc ngủ say
Ba ngày thầy tu lòng đắm đuối
Bến bờ cực lạc đã kề bên
Nàng tiên trong mơ thầy ngồi đợi
Đêm phủ rừng sồi, trăng lại lên…
Bình minh bừng tỉnh xua đêm tối
Chẳng ai còn thấy thầy tu đâu
Lũ trẻ chỉ thấy râu như cước
Ẩn hiện trong làn nước hồ sâu

Если жизнь тебя обманет,
Не печалься, не сердись!
В день уныния смирись:
День веселья, верь, настанет.
Сердце в будущем живет;
Настоящее уныло:
Всё мгновенно, всё пройдет;
Что пройдет, то будет мило.

Dịch

Nếu đời nỡ dối lừa em
Đừng hờn, đừng giận mà thêm âu sầu
Ngày buồn bình thản đương đầu
Ngày vui lại đến mang màu sáng tươi
Con tim đập nhịp xa vời
Nay thời hiu hắt, mai thời đáng yêu
Sẽ trôi qua hết mọi điều
Chỉ là khoảnh khắc.. rất nhiều mến thương

Пустое в ы сердечным т ы
Она, обмолвясь, заменила,
И все счастливые мечты
В душе влюбленной возбудила.
Пред ней задумчиво стою;
Свести очей с нее нет силы;
И говорю ей: “как в ы милы!”
И мыслю: “как т е б я люблю!”

Dịch

Nàng buột miệng đổi tiếng ngài trống rỗng
Thành tiếng anh thân thiết đậm đà
Và gợi lên trong lòng đang say đắm
Bao ước mơ tràn hạnh phúc reo ca.

Trước mặt nàng tôi trầm ngâm đứng lặng
Không thể rời ánh mắt khỏi nàng
Và tôi nói: Thưa cô, cô đẹp lắm!
Mà thâm tâm: Anh quấ đỗi yêu em!

Прибежали в избу дети,
Второпях зовут отца:
«Тятя! тятя! наши сети
Притащили мертвеца».
«Врите, врите, бесенята,—
Заворчал на них отец;—
Ох, уж эти мне робята!
Будет вам ужо мертвец!
Суд наедет, отвечай-ка;
С ним я ввек не разберусь;
Делать нечего; хозяйка,
Дай кафтан: уж поплетусь…
Где ж мертвец?» — «Вон, тятя, э-вот!»
В самом деле, при реке,
Где разостлан мокрый невод,
Мертвый виден на песке.
Безобразно труп ужасный
Посинел и весь распух.
Горемыка ли несчастный
Погубил свой грешный дух,
Рыболов ли взят волнами,
Али хмельный молодец,
Аль ограбленный ворами
Недогадливый купец?
Мужику какое дело?
Озираясь, он спешит;
Он потопленное тело
В воду за ноги тащит,
И от берега крутого
Оттолкнул его веслом,
И мертвец вниз поплыл снова
За могилой и крестом.
Долго мертвый меж волнами
Плыл качаясь, как живой;
Проводив его глазами,
Наш мужик пошел домой.
«Вы, щенки! за мной ступайте!
Будет вам по калачу,
Да смотрите ж, не болтайте,
А не то поколочу».
В ночь погода зашумела,
Взволновалася река.
Уж лучина догорела
В дымной хате мужика,
Дети спят, хозяйка дремлет,
На полатях муж лежит,
Буря воет; вдруг он внемлет:
Кто-то там в окно стучит.
«Кто там?»—«Эй, впусти, хозяин!»-
«Ну, какая там беда?
Что ты ночью бродишь, Каин?
Черт занес тебя сюда;
Где возиться мне с тобою?
Дома тесно и темно».
И ленивою рукою
Подымает он окно.
Из-за туч луна катится —
Что же? голый перед ним:
С бороды вода струится,
Взор открыт и недвижим,
Всё в нем страшно онемело,
Опустились руки вниз,
И в распухнувшее тело
Раки черные впились.
И мужик окно захлопнул:
Гостя голого узнав,
Так и обмер: «Чтоб ты лопнул!»
Прошептал он, задрожав.
Страшно мысли в нем мешались,
Трясся ночь он напролет,
И до утра всё стучались
Под окном и у ворот.
Есть в народе слух ужасный:
Говорят, что каждый год
С той поры мужик несчастный
В день урочный гостя ждет;
Уж с утра погода злится,
Ночью буря настает,
И утопленник стучится
Под окном и у ворот.

Dịch

Chạy vội về nhà, bọn trẻ
Rối rít gọi bố chúng ra:
«Bố ơi! Bố ơi! có kẻ
Mắc vào lưới của nhà ta».
«Lũ trẻ ranh này nói dối,—
Người cha mắng át chúng ngay;—
Bịa chuyện người chết nữa chứ!
Tao đến khổ vì chúng mày!
Rồi toà sẽ đến, khảo tra;
Hết đời cũng chưa thoát được;
Làm gì bây giờ, mình ơi,
Đưa áo, tôi đi xem trước…»
«Người chết đâu?» — «Cha, thì đấy!»,
Không sai, ngay cạnh dòng sông,
Lưới kéo lên còn ướt sũng,
Trên cát xác chết đang nằm.
Cái xác trương phềnh khủng khiếp
Tái nhợt, sắp rữa đến nơi
Kẻ bất hạnh là ai nhỉ,
Tội tình gì phải chết trôi.
Chìm thuyền – ngư dân bất hạnh,
Hay là chết đuối lúc say,
Hay là thương gia gặp cướp,
Chúng giết rồi bỏ sông này?
Anh nông phu không suy tính
Nhìn quanh, chẳng chậm mảy may
Cầm đằng chân kẻ bất hạnh,
Anh lôi ngược xuống nước ngay.
Rồi dùng mái chèo đẩy vội
Ra thật xa bờ sông này.
Dòng nước đưa người bất hạnh
Đi tìm nơi chôn lắt lay.
Xác chết còn trôi lâu lắm
Trên sóng, như thể có hồn;
Anh chàng nhà ta nhìn mãi,
Rồi mới về nhà, nói luôn:
«Này các con, nghe cha nói,
Mỗi đứa một cái bánh giòn,
Rồi liệu giữ mồm giữ miệng,
Không thì ta cho no đòn!».
Hôm ấy nửa đêm bão nổi,
Trên sông sóng dậy ầm ầm.
Leo lét chiếc đóm cháy nốt,
Trong căn nhà nhỏ khói um.
Lũ trẻ ngủ rồi, vợ ngủ,
Anh nông phu cũng đi nằm,
Bão ngày càng mạnh vần vũ
Đột nhiên nghe tiếng gõ cửa,
Nông phu những tưởng nghe nhầm.
«Ai đó?»—«Cho tôi vào với!»-
«Chuyện quái gì đang xảy ra?
Đêm hôm lang thang tội nợ?
Quỷ mang mày đến đây à?
Thu xếp sao cho mày chứ
Nhà đã chật lại tối mò».
Và đưa cánh tay lười biếng
Anh nông phu mở cửa ra.
Vừa lúc mặt trăng ló dạng —
Gì đây? Ngay trước mặt anh:
Bộ râu quai nón sũng nước,
Mắt vô hồn mở trừng trừng,
Cả người cứng như hoá đá,
Đôi tay buông thõng lạnh lùng,
Thân thể trương phềnh sắp rữa,
Lúc nhúc một lũ tôm càng.
Nông phu vội sập ngay cửa,
Nhận ra người khách qua đường.
Nông phu chết đứng, đuổi: «Biến!»
Thầm thì, vừa nói vừa run.
Suốt đêm không thể ngủ yên,
Nghĩ ra toàn điều kinh khủng.
Suốt đêm nghe tiếng người ta
Gõ hết cửa sổ đến cổng.
Và từ đấy dân đồn đại,
Câu chuyện kinh khủng thế này:
Mỗi năm một lần anh lại,
Đợi khách không mời đến đây.
Xấu trời bắt đầu từ sớm,
Đến đêm bão nổi cuồng điên,
Và người chết trôi cứ thế
Kiên trì gõ cửa suốt đêm.m.

Trên đây chúng tôi đã chia sẻ đến quý độc giả những trang thơ Puskin được bạn đọc yêu thích nhất. Ông là một thi hào nước Nga được nhiều người mến mộ và nể phục với những phi phẩm vang danh bậc nhất thời kì đó. Mời các bạn theo dõi phần 6 cùng những bài thơ hấp dẫn nhất của ông nhé!

Xem Thêm: Tuyển tập những bài thơ Puskin đi cùng năm tháng phần 4

 

shop hoa tưoi

hoa tươi mỹ tho, shop hoa tươi cái lậy  , hoa tươi đồng nai

 xem thêm >> hoa sinh nhật, hoa khai trương, hoa đám tang, điện hoa 24gio . shop hoa tươi Địa chỉ shop hoa


xem thêm >> hoa sinh nhật đẹp , lẵng hoa khai trương ,  điên hoa chia buồn , dien hoa 

shop hoa tươi nam phước duy xuyên

Bài viết trước:

BÀI VIẾT MỚI