Về Đâu Những Vết Thương – Tập thơ hay nhất của Nguyễn Phong Việt phần cuối

Về Đâu Những Vết Thương – Tập thơ hay nhất của Nguyễn Phong Việt phần cuối

Nhắc đến nhà thơ Nguyễn Phong Việt chúng ta lại nhớ đến ngay tập thơ đình đám Về Đâu Những Vết Thương của anh. Đây là tập thơ thành công mang đậm phong cách thơ đầy ấn tượng của anh được bạn đọc ca ngợi. Nếu bạn là một người yêu thơ thì đừng bỏ lỡ tập thơ này nhé!

Nhắc đến nhà thơ Nguyễn Phong Việt chúng ta lại nhớ đến ngay tập thơ đình đám Về Đâu Những Vết Thương của anh. Đây là tập thơ thành công mang đậm phong cách thơ đầy ấn tượng của anh được bạn đọc ca ngợi. Nếu bạn là một người yêu thơ thì đừng bỏ lỡ tập thơ này nhé!

Nội Dung

Nếu đau đớn ấy không phải là cuối cùng
người có đủ bao dung?
Người có cam tâm với thứ mà mình tin sẽ giữ đến muôn trùng
dù bão giông bủa vây đến đâu nữa
người mỉm cười hay cắn chặt nơi lồng ngực mình một hơi thở
người sẽ thôi nhớ
hay sẽ nhớ nhiều hơn?
Đôi khi người có ao ước mọi thứ đều đến một điểm dừng
không biết cách nào kết thúc thì hãy để cuộc đời kết thúc
phó mặc bước chân mình với dặm đường dài phía trước
mình như một dòng nước
chảy vì phải chảy
vậy thôi?
Người sẽ giấu tâm can ở đâu sau những tiếng cười
thờ ơ với phố phường còn mình thì sao trong đêm tối
giả lả với đám đông rồi trước gương có tự mình xưng tội
vì thật ra mình quá chừng yếu đuối
biết làm sao?
Những cơn mưa có gột rửa được hết những nghẹn ngào
hay chỉ lau đi một khoảnh khắc kia trên nét mặt
ôm một con người đến bao lâu mới có thể gọi là ôm chặt
yêu một con người đến bao lâu mới có thể gọi là yêu bất chấp
lý lẽ của trái tim?
Nếu đau đớn ấy không phải là cuối cùng
người có cố gắng hết sức để tha thứ cho một người mình đã đi tìm…?

Một vạn dặm bắt đầu từ hôm nay
thôi không còn những đau khổ lưu đày…
Mỗi buổi sáng lại được nhìn thấy đời mình trong lòng bàn tay
quên hết đi những chặng đường gian khó
mình đã qua- đã xa một giấc mơ bé nhỏ
nắm tay một con người rồi bước vào giông gió
mà không hề sợ ngã
dù một chút mảy may…
Một vạn dặm bắt đầu từ cơn say
khóc cho hết yêu thương còn cất giữ…
Mình đã từng là trang giấy cho người ta viết lên bao nét chữ
đã từng là cánh tay gối lên đầu cho người ta tựa ngủ
đã từng là ly nước trong những ngày người ta héo rũ
đã từng là một câu nói đầy đủ
sẽ bình yên!
Một vạn dặm bắt đầu từ một tiếng cười rất hiền
lẳng lặng bước vì mình cần phải đổi khác…
Chắt chiu mỗi bao dung ngay cả khi không mượn vay nước mắt
cuộc đời ai cũng ít niềm vui và nhiều cay đắng
mình phải nhường phần may mắn
dù mình vẫn thiết tha…
Một vạn dặm rốt cuộc là bao xa
để cho mình biết yêu thương mình như vốn đã
để cho mai này ai gặp lại mình cũng có thể mỉm cười chia sẻ
để cho trái tim mình không còn thuộc về một người xa lạ
mà vẫn yên vui…
Một vạn dặm cho hành trình trở lại làm người…

Mình đã ngồi đó và nhìn vào bóng tối
lòng chỉ mong mỏi
được chết đi…
Mình sẽ tan biến như một giọt nước rơi xuống mặt hồ đầy
không bóng chim tăm cá
một con người thiết thân và chỉ vài giây phút sau thôi đã thành xa lạ
những niềm vui ngày nào giờ mệt lả
trong giấc ngủ quên…
Ở trong bóng tối kia mình có thể sẽ bình yên
với những đớn đau không còn cảm giác
chưa bao giờ hình dung một ngày mình ngồi đây với nước mắt
vì một người mình yêu thương nhiều nhất
giữa bao nhiêu con người…
Mình không muốn chào tạm biệt bất cứ ai hay bất cứ tiếng cười
từng thoát ra từ tháng ngày hạnh phúc
lặng lẽ rời xa như một ngọn gió mùa đông sót lại khi chạm vào mùa hè nóng bức
mình chỉ là một vết nứt
trên con đường rất xa…
Có lẽ mình chưa bao giờ hiểu được giá trị của quãng đời mình đã đi qua
cho những tổn thương ngày nào biến thành mạnh mẽ
mình phải đau trước khi được bình yên ngồi lắng nghe một câu chuyện kể
và cười như thể
mình là người vô can…
Mình ngồi đó và nhìn vào bóng tối
nhìn thật rõ ràng…

Nếu đó là cả một trời thương nhớ
vậy thì tại sao mình đã nỡ
lìa xa…
Tại sao mình có thể mỉm cười lúc bước chân qua
như một con chốt qua sông không còn ngoái nhìn lại
mình thanh thản bắt đầu dù chưa bao giờ hết sợ hãi
thương một con người nhưng phải để lại nơi đấy
như một phần đời…
Tại sao mình có thể ngăn trái tim không thể cất được lời
nói thêm những ước mơ rồi cũng nhìn nhau tuyệt vọng
người ích kỷ nhỏ nhen nhưng người cần phải sống
mình rộng lượng bao dung nhưng mình không cần cô độc
khoác lên vai áo mỗi ngày…
Tại sao mình có thể nghĩ mình là một cánh chim bay
khi yêu thương đan vào nhau như chiếc lồng chật
chỉ thở thôi mà cảm giác mình đang níu tay vào lồng ngực
mình gắng sức
cho ngày tháng bình yên?
Tại sao mình có thể chấp nhận mình sẽ không bao giờ hết ưu phiền
con đường nào cũng nhiều cô đơn và đắng chát
mình cầu xin cho đời mình nhiều cơn gió mát
nhưng có nhiều đêm tỉnh thức
chỉ là ướt lạnh mồ hôi?
Nếu đó là cả một trời thương nhớ
vậy thì tại sao mình không thể dừng lại và sống đến hết một cuộc đời?

Mình đã sống bên ngoài ô cửa này
vào những ngày mưa bay…

Những ngày mà hơi lạnh không đến từ trên đầu những ngón tay
tha thiết đến bao nhiêu được thấy mình bật khóc
để từ bỏ một thứ từng lấp đầy hy vọng
con người sinh ra là cho nhiều hơn nhận
mãi đến khi mình bỏ cuộc
vì không biết đến bao giờ…

Mình đã sống bên ngoài ô cửa này với một giấc mơ
thương yêu hết những gì cay đắng
người có ra sao mình cũng biết cách lau nước mắt
với một chiếc khăn ấm
để bên ngực trái mỗi ngày…

Những con đường chưa khi nào bao dung dù chỉ với một chiếc lá bay
nên không mong ai đó biết lòng mình xơ xác
chỉ là đừng vô tâm nếu nghe bên người một cơn gió mát
cuộc đời đôi khi sẽ khác
trong một lần mình tin…

Mình đã sống bên ngoài ô cửa này lúc thốt ra một lời cầu xin
cho con chọn lẻ loi thêm một lần nữa
thế gian có ra sao sau bao nhiêu lời hứa
con người có hạnh phúc hay đổ vỡ
con chỉ cần một hơi thở
của riêng con…

Mình đã sống bên ngoài ô cửa này
vào những ngày không có linh hồn…

Phải đi thêm bao nhiêu lâu nữa
mới có thể
lãng quên?
Phải khóc bao lâu nữa
mới có thể
vững tin?
Phải ngủ bao đêm nữa
mới có thể
hết tội nghiệp mình?
Phải lẻ loi bao lâu nữa
mới có thể
được đáp đền?
Phải bao lâu
bao lâu nữa…
hả trái tim mình?

Một ngày nào đó
chúng ta sẽ mặc thật đẹp và đứng đối diện nhau để nhìn cho rõ
điều gì đã làm thương yêu ấy rời xa…
Chúng ta từng cô đơn đến mức người khác cũng thấy xót xa
mặc chiếc áo cũng mong đừng ai nhìn rõ mặt
nghe bản nhạc nào cũng thấy mình ở trong đó nhiều nhất
đến hạt cát
cũng nghĩ là do mình hoá thân…
Một ngày nào đó
chúng ta sẽ cười thật tươi khi đứng cạnh nhau thật gần
tưởng có thể vén dùm người kia sợi tóc
từng làm đau nhau và rơi nước mắt
giờ nhìn người kia hạnh phúc
khi không còn có mình…
Chúng ta thôi nợ nần gì nữa nên không cần phải đáp đền
ước mơ dở dang dành cho người khác vun xới
năm tháng chúng ta có nhau đã để lại muôn vàn câu hỏi
nhưng cuộc đời đôi khi đến tận giút giây sau cuối
mới tìm thấy được thứ mình cần…
Thứ mình đã lo toan bằng tất cả những dịu dàng
nhường nhịn từng cơn đau trong tháng ngày nhìn vào bóng tối
thấy vết máu trên tay chảy đi mà lòng khấp khởi
nếu có khoảnh khắc mình đột nhiên tan theo một làn khói
chắc mình sẽ vui?
Một ngày nào đó
chúng ta phải chấp nhận mình không còn là người tốt trong cuộc đời!

Không ai muốn mình trở lại như lúc đầu
vì chỉ toàn là ngốc nghếch với thương đau
Mình yêu một con người mà bàn tay hồn nhiên biết bao
cứ nắm chặt sợ như con diều bay mất
nhưng gió ở trời kia luôn nhiều hơn nước mắt
nên mình có khóc
cũng chỉ là nhỏ nhoi…
Gắn bó với một con người và ngỡ mãi là cuộc vui
cười cười nói nói
dặn lòng bao dung dù người quen hay lạ lầm lỗi
sống hơn mức mình mong đợi
để không phải hối tiếc về sau…
Khi ngoái lại hay vội vã đều có thể nhìn thấy nhau
chỉ ước mơ ăn thật ngon vào những ngày buồn bã
có lúc đi thật xa như bóng chim tăm cá
rồi trở về thong thả
ngồi xuống và tựa vai…
Không hoài nghi mình sẽ dừng lại ở đâu đó trên chặng đường dài
bao nhiêu đây yêu thương chứ đâu ít
mình có thể dành ra rất nhiều ngày để làm đứa con nít
chơi thật thoả thích
rồi ngủ vùi…
Không ai muốn mình trở lại như lúc đầu
vì đã biết rõ nông sâu…

Đừng đi đâu nữa
khi tim mình đã không nỡ
thì đừng đi…
Để mai sau chúng ta khỏi phải hối tiếc vì
bỏ lại một yên bình để kiếm tìm một thứ mình chẳng hề biết trước
như từ chối mang theo một chiếc dù khi mùa mưa vừa về đến
mình sẽ bị ướt
và rồi thở than…
Nếu có ai đó dũng cảm trong cuộc đời này là bởi họ chấp nhận được hoang mang
lúc nhìn quanh thế giới đang vui nhưng mình lẻ loi cũng không hề cay đắng
thảy một viên sỏi xuống mặt hồ rồi để cho mặt hồ tạo sóng
nếu mình là một chiếc chong chóng
sao có thể tự xoay?
Đừng đi đâu nữa
sẽ khỏi phải loay hoay…
Sao lại mất thêm nhiều tháng năm cho thứ mình đang có
con người tham lam mãi đến khi ở trong bóng đêm với một cây nến nhỏ
rồi chờ một người đến thắp lửa
nhưng chờ hoài như một ngày mùa đông chờ một cơn nắng đổ
sẽ đến trong giấc mơ…
Đã sẵn ở đây một chiếc ghế ngồi xuống mà không cần đợi chờ
một người tự tay giúp mình sắp cuộc đời ngăn nắp
ngày nào đau đều có những viên thuốc
ngày nào buồn cũng có những tiếng cười đến trước
và đậu xuống trên vai…
Đừng đi nữa
vì cuộc đời đâu có quá dài…

Thành phố này,
những ngày mình đi qua đây…
Thấy một cơn mưa rơi xuống trên những mái nhà sum vầy
mà tiếng cười vẫn giòn tan như chưa từng lấm lem mất mát
mình đứng ở đâu cũng nghe trong lòng có chút yêu thương được che chắn
với một vài câu hát
mình tự hát cho mình vui…
Thành phố này,
những ngày mình để cho thương nhớ đi theo một quãng đời rong chơi
biết không cần phải âu lo ngoảnh lại
từng có đêm lặng im nghe trái tim hỏi một ngàn câu hỏi
vì sao mình có thể đánh đổi
với một cái nắm tay?….
Không ai biết ngoài kia còn lại được bao nhiêu những đủ đầy
khi mình chỉ là một con người bình thường với một cuộc đời bình thường đang sống
mà đến cỏ cây cũng cần cho bản thân hy vọng
nên lần nào đó nếu vô tình đánh rơi một tiếng khóc
mình sẽ biết cách ngăn…
Thành phố này,
những ngày mình cúi xuống nhìn lại đôi chân
từng vết xước đã học thêm bao dung và lành lặn
vẫn còn phải đi dù đêm đen hay trời sáng
mình luôn cần một tia nắng
từ trong tim…
Thành phố này,
mình sẽ ở lại chờ yêu dấu ấy đến tìm…

Mình đã ở đâu vào ngày tháng đó
là một đứa trẻ nhỏ
hay một người lớn cuồng điên?
Mình đã ở đâu vào ngày tháng của quá nhiều ưu phiền
khi trong mắt chỉ toàn là bóng tối
nghe xung quanh chập chùng từng câu nói
mà lòng vẫn cô đơn quá đỗi
giữa những rời xa…
Mình đã đứng im hay sải chân chạy đến bờ vực muốn gieo xuống như một người già
đi qua hết những thanh xuân tươi đẹp
không còn mỏi mong gì ngoài giấc ngủ bình yên với mắt khép
chờ một hơi thở cúi xuống
và tiễn đưa…
Mình đã nắm chặt tay hay buông ra lúc mình hiểu phải trở về
với đôi bàn chân riêng mình chậm rãi
cuối cùng cũng có một điều làm cho trái tim ngập tràn sợ hãi
khi biết một phần cuộc đời dừng lại
từ đây…
Mình đã âu lo hay chấp nhận tất cả những đau đớn này
như một con sâu ngày kia chui ra khỏi kén
chẳng còn là mình trong một hình hài khác
đôi khi phải ướm trên môi một câu hát
nếu không nước mắt sẽ vỡ oà…
Mình đã ở đâu vào ngày tháng đã từng rất mong chờ?

Rồi một hôm nào đó chúng ta rời đi
thôi,
đừng nghĩ gì…
Chúng ta đã sống quãng đời đó mà chưa một lần phải nói thầm thì
vì biết rõ trong lòng chỉ toàn là gió mát
ăn những bữa cơm cùng nhau với cả ngàn câu chuyện đơn giản
như cái móc đồ bị hư, đôi dép đi trong nhà sáng nay bị dính đất…
ngày nào cũng chất ngất
những nói cười…
Chúng ta đã nhìn thấy mưa trong những đêm tối trời
rơi lặng lẽ từng vệt dài ngoài ô cửa
mình mơ được bao nhiêu là những giấc mơ đẹp và rạng rỡ
để có thể ngủ vùi hết ngày này đến tháng khác mà không hề e sợ
mình sẽ già nua…
Rồi một hôm nào đó chúng ta rời đi
thôi,
đừng khóc nấc mà hãy cười đùa…
Chẳng phải duyên may là thứ con người ta chưa bao giờ biết trước
chúng ta chọn nhau giữa đám đông của cô đơn xuôi ngược
trái tim ngang tàng rồi cũng sẽ có lần thua cuộc
khi có quá nhiều lẻ loi…
Chúng ta đã đi xa nhưng chúng ta không đi cùng đến hết cuộc đời
như một cơn mưa đến lúc nào đó sẽ ngừng lại
mình sẽ thấy nắng lên, sẽ thấy tự do ở một vùng trời nào đấy
khi yêu thương không còn được che đậy
lòng người sẽ hoang mang…
Rồi một hôm nào đó chúng ta rời đi…
thôi,
cứ để bàn tay trong túi áo thật nhẹ nhàng…

Sau cơn say này
mình sẽ tạm biệt những cái siết tay…
Đừng lo lắng nữa khi cuối cùng chúng ta cũng biết mình đã đổi thay
không thể trở lại với tiếng cười xưa cũ
chấp nhận người này trong người kia chưa bao giờ là một phần đầy đủ
quãng đời ấy dài như giấc ngủ
và rồi mình phải thức dậy thôi…
Có lẽ đây là giây phút bình yên nhất dù chúng ta không mỉm cười
chỉ uống thật say, chỉ nhìn thật đơn giản
mình đã từng gian nan nên mình nhiều chai sạn
cuộc đời luôn biết cách đặt ra những giới hạn
để con người đớn đau…
Một lúc nào đó, vì nhớ, chúng ta sẽ quay đầu
nhìn người mình từng yêu trong thinh lặng
chúng ta trưởng thành không phải từ thương yêu mà là dằn vặt
nên những gì cần phai nhạt
cũng đáng để lãng quên…
Sau cơn say này
mình sẽ dìu nhau để đứng lên
rồi cùng bước về hai phía của con đường trước mặt
mình hãy vững tin vì mình đã có bao dung dành sẵn
như một niềm vui trong mắt
nhìn thấy bình minh lúc đầu ngày…
Thôi thì mình đã có nhau trong quãng đời này…

Thì ra mình đã từng buồn như thế
trong những ngày tuổi trẻ
đã qua…
Mình làm gì cũng không thấy phía cuối con đường là một cành hoa
những giấc mơ luôn chập chùng bóng tối
có khi được ai đó cầm tay rồi nói
không cần phải chờ đợi!
mà lòng cứ thản nhiên…
Ly cà phê mình uống trong tháng ngày bình thường
sao nghe đắng hơn những gì cần đắng
cuộc đời của mình nhưng đặt vào tay người khác
năm tháng của mình nhưng lại phản chiếu lên một ánh mắt
không chắc là yêu thương…
Đôi khi mình bước đi chỉ để được gần hơn những nỗi buồn
thay vì nằm xuống ngủ ngoan như một đứa trẻ
thứ bình yên có thể tìm trong gối êm và bình minh lặng lẽ
nhìn qua một khung cửa
thấy có nắng dưới bầu trời…
Thanh xuân của mình hoá ra đã có quá ít những tiếng cười
như một nhánh xương rồng với lẻ loi định sẵn
chọn khô cằn và sỏi cát
thay vì dòng nước mát
thấm qua từng vết đau…
Thì ra mình đã từng buồn như thế
ngay cả khi yêu dấu ấy chưa kịp bắt đầu!

Xem như mình đã đánh mất
thứ mình từng thiết tha kiếm tìm…
Mình chấp nhận mình đủ yếu đuối để làm một que diêm
không muốn ai đó đến và thắp lửa
để rồi bùng lên trong khoảnh khắc mà bản thân cũng chưa kịp nhớ
rồi bóng tối là muôn thuở
phải tựa vào…
Ai cũng có một cuộc đời, mình cũng vậy- nhưng tầm thường biết bao
như sợ một vết cứa từ dao sâu đến lạnh lẽo
ứa nước mắt mình ra vì máu của mình chảy dài trên tay áo
là mình cuối cùng đã chịu hiểu
không ai thay thế được lúc đau…
Mình sẽ đứng trong ngày mưa hay ngày nắng để bắt đầu
nghĩ về những giấc mơ chưa bao giờ trọn vẹn
nếu không đến được nơi này vẫn còn những nơi kia cho mình được hẹn
với cuộc đời mình ngay cả khi không có ai bên cạnh
cùng dang tay…
Chưa đi đến cuối cùng làm sao biết ai là người gặp may
khi bỏ rơi một yêu thương không xứng đáng
tại sao phải giữ thứ mà mình nếu cầm sẽ bỏng rát
không chỉ trên da thịt
mà tận đến tâm can…
Xem như mình đã đánh mất
một nỗi buồn nhẹ nhàng…

Một giây phút thôi
rồi từ đó mình đằng đẵng những ngày nhìn trời…
Tại sao ánh mắt đó dừng lại đúng một con người
giữa đám đông quá chừng xa lạ
rốt cuộc mình đã làm gì để đến được đây sau những ngày tất tả
nhìn thấy một thứ bình yên thân thuộc quá
như từng là của nhau!
Không biết con người đó có biết mình đã tin vào phép màu
sau những ngày hoang mang với biết bao gương mặt
mình sẽ thuộc về ai và ai sẽ thuộc về mình lành lặn
và nếu tổn thương còn rất thật
thì ai sẽ bao dung?
Một giây phút thôi
và mình hiểu đó chính là ước muốn khôn cùng
có thể nắm tay một con người đi trong mưa gió
lạnh đến bao nhiêu cũng không sợ khi trong tim có một ngọn nến nhỏ
luôn cháy vì thương nhớ
ở chung quanh…
Có khi nào chúng ta sinh ra vốn là để dành
cho một khoảnh khắc nhìn thấy nhau mà không hề báo trước
mỉm cười thật vui rồi bước qua nhanh trong dòng người xuôi ngược
chúng ta đang đi hay đến
đã dừng được hay chưa?
Một giây phút thôi
rồi từ đó không thấy lại nhau bao giờ…

Sau những lời nói này
mình sẽ chỉ còn là những đám mây…
Mình nương tựa vào nhau để mong cuộc đời đủ đầy
thiếu sót của người này được người kia bù đắp
nắm một bàn tay con người lần đầu bao giờ cũng lạ lẫm
nhưng nhiều lần sẽ thành hơi ấm
mình muốn quen…
Mình đã dặn dò nhau thôi dừng lại những bon chen
khi mỏi mệt dễ khiến cho lòng mình im lặng
ăn một viên choco ngọt có lần cũng thành đắng
đời luôn nhiều những vệt nắng
vào lúc mình cần mưa…
Sau những lời nói này
mình sẽ dè chừng những tiếng dạ, tiếng thưa…
Vì còn gì đâu để giữ gìn người kia ở trong mắt
mình đặt xuống một yêu thương từng là điều duy nhất
làm mình vui ngay cả khi thèm thinh vắng
giờ sống một cuộc đời khác
hy vọng là bình yên…
Vì mình biết cách tha thứ cho những ưu phiền
không thể bắt giấc mơ nào cũng thành hiện thực
có thể mai này lúc mình ngủ sẽ có ai đó bên cạnh mình thức
mình không thể biết
nên mình cần bao dung…
Sau những lời nói này
mình sẽ nhìn thấy nhau từ muôn trùng…

Trên đây chúng tôi đã chia sẻ đến quý độc giả những bài thơ hay trong tập thơ Về Đâu Những Vết Thương của Nguyễn Phong Việt. Phong cách thơ đậm chất trữ tình của anh luôn khiến bạn đọc xao xuyến. Cảm ơn đã theo dõi bài viết này của chúng tôi nhé!

Xem Thêm: Về Đâu Những Vết Thương – Tập thơ hay nhất của Nguyễn Phong Việt phần đầu

 

shop hoa tưoi

hoa tươi từ sơn, shop hoa tươi long biên  , hoa tươi bình thuận

 xem thêm >> hoa sinh nhật, hoa khai trương, hoa đám tang, điện hoa 24gio . shop hoa tươi Địa chỉ shop hoa

xem thêm >> hoa sinh nhật đẹp , lẵng hoa khai trương ,  điên hoa chia buồn , dien hoa 

gửi điện hoa chia buồn đà nẵng

Bài viết trước:

BÀI VIẾT MỚI