Nhà Thơ Của Những Nỗi Niềm Khắc Khoải

Nhà Thơ Của Những Nỗi Niềm Khắc Khoải

Đến với thơ của Bùi Kim Anh, một nỗi buồn da diết bao trùm, một niềm hy vọng len lỏi trong những vần thơ buồn của người. Mặc dù vậy, nhưng thơ của bà luôn được nhiều người đặc biệt là các bạn trẻ hiện nay yêu mến. Những tập thơ được ra đời trong xã hội đang còn nhiều bấn loạn, mang nhiều giá trị nhân văn sâu sắc.

Đến với thơ của Bùi Kim Anh, một nỗi buồn da diết bao trùm, một niềm hy vọng len lỏi trong những vần thơ buồn của người. Mặc dù vậy, nhưng thơ của bà luôn được nhiều người đặc biệt là các bạn trẻ hiện nay yêu mến. Những tập thơ được ra đời trong xã hội đang còn nhiều bấn loạn, mang nhiều giá trị nhân văn sâu sắc.

Hôm nay, uct.edu.vn sẽ cùng bạn tìm hiểu cụ thể về phong cách viết thơ của nhà thơ này nhé. Hy vọng bạn sẽ cảm nhận được dụng ý, thông điệp mà bà muốn gửi gắm trong những vần thơ.

xem thêm…

Nội Dung

Bùi Kim Anh sinh năm 1948 tại Thái Bình, tốt nghiệp Đại học sư phạm Hà Nội, là giáo viên dạy văn tại một số trường Phổ thông trung học ở Hà Nội (Cổ Loa, Bạch Mai, Trần Phú). Bà là hội viên Hội Nhà văn Việt Nam. Bùi Kim Anh cùng chồng là nhà báo Trần Mai Hạnh hiện đang sống ở đường Nguyễn Đình Chiểu, Hà Nội với gia đình con gái lớn và các cháu ngoại, trong đó có bé Thiện Nhân, quê ở Núi Thành, Quảng Nam, bị mẹ đẻ bỏ rơi mà Trần Mai Anh, con gái bà đã nhận làm con nuôi.

Tác phẩm đã xuất bản:
– Viết cho mình (thơ, NXB Văn học, 1995)
– Cỏ dại khờ (thơ, NXB Hội nhà văn, 1996)
– Lối mưa (thơ, NXB Quân đội nhân dân, 1999)
– Bán không cho gió (thơ, NXB Hội nhà văn, 2005)
– Lời buồn trên đá (thơ, NXB Hội nhà văn, 2007)
– Lục bát cuối chiều (thơ, NXB Văn học, 2008)
– Nhốt thời gian (thơ, 2010)

Sẽ chẳng bao giờ đến được cùng anh/Chỉ một lần thôi là tất cả/ Để cứ đến rồi đi trên đường cúc nở/ Không mùi hương vẫn gợi nhớ âm thầm. Niềm mong ước, khát khao cháy bỏng được gặp người “thầm thương trộm nhớ” bấy lâu của bà cũng như bao cô gái trẻ hiện nay, ,mong chờ một hạnh phúc lứa đôi được bà khắc họa rõ nét trong chùm thơ hay, đặc sắc dưới đây. Với ngôn từ giản dị nhưng thấm đượm nỗi buồn da diết tận sâu trong tâm khảm của người phụ nữ chân thật.

Khi xa cách anh, em mới hiểu mình
Xin anh hãy quên – đừng nhắc nhở
Góc phố nhỏ – hoa bằng lăng đã nở
Tím ngát một chiều nắng hạ vấn vương

Nhà Thơ Của Những Nỗi Niềm Khắc Khoải

Em và anh đã đi riêng đoạn đường
Lo lắng và hân hoan đổi khác.
Sắc bằng lăng cuối mùa bàng bạc
Tóc chúng mình cũng phai theo thời gian

Xin anh đừng trách em vội vàng
Buổi chiều ấy lỡ lần gặp gỡ
Mỗi mùa hạ lại đẩy mình cách xa hơn nữa
Em đã rẽ đường sang ngang.

Hoa bằng lăng sao tím lỡ làng
Nở hết cả góc trời nhức nhối.
Cái thuở ban đầu bối rối
Dại dột vin màu hoa thủy chung

Đoạn đường ngắn đi chẳng tới cùng
Tình bé bỏng.
Bằng lăng hoa mỏng mảnh
Day dứt làm chi lúc hè về?…

Em yêu anh bằng trái tim trẻ thơ
Ngoan ngoãn đến cùng ngơ ngác

Em yêu anh bằng trái tim người đàn bà tan nát
Mất mát nhiều dè dặt vuốt ve

Em tự minh thiêu đốt dưới hè
Tự tê tái khi thu se sắt

Và khi anh dời xa
Và khi anh không còn yêu anh nữa
Trái tim em vỡ oà.

Anh và em đựng chung tủ áo quần
Đẹp và xấu
Thẳng thắn và xô lệch
Ta cùng nhau mua
Chẳng lẽ vứt đi

Sắp xếp mỗi ngày những gì ta có
Ngăn anh và ngăn em
Căn tủ hẹp
Cất vào và mở ra
Cũ và mới mỗi ngày
Buồn vui.

Nhà Thơ Của Những Nỗi Niềm Khắc Khoải

Đêm nay mưa rồi Đồi Thi Nhân không trăng
Người chẳng về đâu hồn lại đau máu lại chảy khi trở gió
Đêm Quy Nhơn mưa không ngủ
Con sóng đạp vào vọng hư không

Sẽ chẳng bao giờ em đến được cùng anh
Chỉ một lần thôi êm ả
Dẫu đã có bao lần vội vã
Anh vẫn là anh xa cách giữa đời

Sẽ chẳng bao giờ có được giữa lòng tay
Ấm áp hương người thương nhớ
Một bông cúc muộn mằn mới nở
Dẫu vàng tươi trơ trọi cuối mùa

Một tình yêu tha thiết chẳng hẹn hò
Em với anh chỉ là mộng ước
Một giấc mơ gần mà không thực
Rất mặn nồng mà trống trải đơn côi

Sẽ chẳng bao giờ đến được cùng anh
Chỉ một lần thôi là tất cả
Để cứ đến rồi đi trên đường cúc nở
Không mùi hương vẫn gợi nhớ âm thầm

Em và anh gần với nhau bởi những bất hạnh
Tai ương kéo đến suốt cuộc đời
Giá ta bỏ nhau lúc trẻ để nạn kiếp xé đôi
Những số mệnh bắt cùng gánh chịu

Phải trời hay người cứ đoạ đày
Cho một chút đổ đầy oan nghiệt
Và lịnh trình xui trời xếp đặt
Tính vòng năm đặt ác điểm dừng

Hạnh phúc ít oi lạc giữa nợ trần
Kiếp trước là ai vay mà phải trả
Kiếp trước phải ta gây tai hoạ
Xiết mãi vòng đời trầm luân

Nhà Thơ Của Những Nỗi Niềm Khắc Khoải

Sống bao năm để đến chốn cùng
Nạn kiếp hôm nay biết ngày oan giải
Phải tại người người giơ tay cởi
Phải tại trời trời giáng phúc sinh

Khoảng Cách

Sẽ chẳng bao giờ em đến được cùng anh
Chỉ một lần thôi êm ả
Dẫu đã có bao lần vội vã
Anh vẫn là anh xa cách giữa nỗi đời

Sẽ chẳng bao giờ có được giữa lòng tay
Chút ấm áp hương người thương nhớ
Một bông cúc muộn mằn mới nở
Dẫu vàng tươi vẫn trơ trọi cuối mùa

Một tình yêu tha thiết hẹn hò
Anh với em chỉ là trong mộng ước
Một giấc mơ rất gần mà không thực
Rất mặn nồng mà trống trải đơn côi

Sẽ chẳng bao giờ em đến được cùng anh
Chỉ một lần thôi là tất cả
Để cứ đến rồi đi trên đường cúc nở
Không mùi hương vẫn gợi nhớ âm thầm

Em là người vợ chẳng ra gì
Cứ giận dỗi và suốt đời nghi ngại
Nếu có thể cho một lần làm lại
Anh sẽ bắt đầu từ đâu?

Cái ngày xưa ta quay lại từ đầu
Lần hò hẹn tìm vòm hoa giấy
Cổng nhà em lời yêu trao vội
Em theo anh nhà cũng thay người

Cái ngày xưa chỉ có hai thôi
Cứ âu yếm cuồng si vụng dại
Lễ cưới nghèo tưởng không có nổi
Con sinh ra thiếu thốn đến tê lòng

Nhà Thơ Của Những Nỗi Niềm Khắc Khoải

Sẽ bắt đầu từ đâu sau trận bão giông
Căn phòng ngột hơi người oi bức
Mảnh tường nứt đôi tiếng con vụt tắt
Cơn gió nào len lét mát sau lưng

Chẳng bao giờ còn có nữa ngày xưa
Sẽ bắt đầu từ đâu khi làm lại
Cái người vợ guộc gày hay rắc rối
Đòi hỏi suốt đời tình yêu

Rồi một ngày thương nhớ phôi pha
Anh lặng lẽ khắc lời buồn lên đá
Em lặng lẽ chiều xao xác lá
Nắng cuối hè lụi nhớ mong

Rồi một ngày nhợt nhạt gió đông
Em cúi xuống nhặt tóc vương lối cũ
Anh trở về trên con đường bụi đỏ
Gom lá khô rơi lót chỗ em nằm

Rồi một ngày không gió không trăng
Lời tha thiết chỉ là vô nghĩa
Lá khô rơi mục rữa
Còn gì đâu mà anh mà em

Anh thông minh anh cũng chẳng biết đâu
Cái ngày ấy thật là lạnh lẽo
Cơn gió cuối mùa mỏi mệt
Ngăn em không đến được cùng anh

Chỉ nỗi nhớ quẩn quanh
Thít chặt lại cả niềm mong ước
Anh từng trải anh cũng không biết được
Cái ngày ấy không anh

Nhà Thơ Của Những Nỗi Niềm Khắc Khoải

Nỗi nhớ thì hiền lành
Cách ngăn như bóng đêm bít lối
Anh có về trong tầm với tay em.

Bên kia ngưỡng cửa là thiên đường
Bên này ngưỡng cửa là ước vọng
Em dựa vào bên này biển sóng
Nghe tiếng mình dồn dập niềm yêu

Ngưỡng cửa đơn sơ đến vô hình
Nhón khẽ bước vượt qua ngăn cách
Bên kia có anh – em sợ
Thiên đường hay địa ngục
Chưa kịp yêu đã chịu đoạ đày.

Ngày ấy lúa vẫn thì con gái
Chỉ biết xanh ngút ngát tận bờ
Em mới yêu nên chưa biết làm thơ
Vụng dại trượt trên nhành cỏ ướt

Ngày ấy có con cò trắng muốt
Dầm mình trong vạt lúa kiếm ăn
Anh mới yêu nên chưa hết ngại ngần
Gió cứ thổi quẩn vào với gió

Ngày ấy tình yêu còn rất trẻ
Anh vin cành anh nhặt tím hoa xoan
Chỉ biết say mê chẳng biết lỡ làng
Đầy ắp lối đi về hò hẹn

Ngày ấy… qua bao lần ngày ấy
Em đã quên không buộc chỉ cánh cò
Anh đã quên lối cỏ dẫn tới bờ
Con diều tuột tay qua cánh đồng bay mãi

Với những vần thơ trên đây, nhà thơ Bùi Kim Anh đã phần nào bộc lộ những cảm xúc chất chứa nỗi buồn về tình yêu, về cuộc sống của bà. Đây là những vần thơ mộc mạc, giản dị nên mang lại sự đồng cảm đối với độc giả. Bạn là người yêu thơ, hãy theo dõi chúng tôi để cập nhật những bài thơ hay của các nhà thơ nổi tiếng nhé!

thông tị bạn đọc quan tâm

shop hoa tưoi thanh pho vi thanh hau giang

shop hoa thành phố vị thanh , shop hoa tươi thành phố vị thanh  ,shop hoa tươi an giangiang

xem thêm >> hoa sinh nhật đẹp , hoa khai trương, hoa đám tang, điện hoa , hoa lan hồ điệp  . shop hoa tươi Địa chỉ shop hoa


xem thêm >> hoa sinh nhật đẹp , lẵng hoa khai trương ,  điên hoa chia buồn , dien hoa

shop hoa tươi quang binh

Bài viết trước:

BÀI VIẾT MỚI